-
Trong bóng đêm, một bộ lạc nguyên thuỷ xuất hiện trước mặt ba người, Mộc Phàm suy đoán đây có thể là dân bản xứ dị vực.
Bọn họ có hình thái nhân loại, có lẽ cùng chủng loài, thậm chí không khác gì nhau.
“Mộc Phàm, chúng ta nên vào trốn hay không?”
Đồng Tâm suy nghĩ mở miệng hỏi.
Mộc Phàm nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi chắc chắn bọn họ không công kích chúng ta, không sợ bị những dân bản xứ kia bắt nướng ăn?”
“Ách...” Nghe như vậy, Đồng Tâm ngốc ra, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Hà Dĩnh cũng có chút sợ hãi, nhìn bộ lạc phía trước, hơn một ngàn người dân bản xứ đang quỳ lạy ngọn lửa thần bí trên tế đàn.
Ngọn lửa kia hấp dẫn ánh mắt Mộc Phàm, một ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ môi giới nhưng ngọn lửa vẫn có thể bừng cháy.
Nó không tắt, còn có thể xua tan hắc ám cùng giá lạnh, quả thực không thể tưởng tượng.
Cái khác không nói, chỉ một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt này đã coi như một bảo vật trân quý.
Nhưng rất nhanh Mộc Phàm đã nhận ra tình huống của bộ lạc nguyên thuỷ trước mắt, hơn một ngàn dân bản xứ dị vực, mỗi người tản ra hơi thở bưu hãn.
Bọn họ có sát khí nồng đậm, hơi thở của mỗi người đều rất mạnh, thậm chí không kém gì võ giả nhân loại Tôi thể viên mãn.
Hơn nữa, Mộc Phàm chú ý thấy trong bộ tộc này có mấy trăm dân bản xứ có thể so với võ giả Tiên thiên.
Càng không đề cập tới hắn cảm ứng được bên trong đám người này có mấy chục cái tông sư, mười mấy đại tông sư, thậm chí còn có một người cấp Siêu phàm.
Khiến hắn để ý nhất chính là ở trước tế đàn có một người khoác trang phục hiến tế, cầm một cây cốt trượng trong tay, lẩm nhẩm đọc một loại chú văn thần bí đối với ngọn lửa trên tế đàn, hắn đang cầu nguyện, triều bái.
Mỗi một lần cầu nguyện triều bái, đều khiến ngọn lửa sôi trào, tản ra nhiệt độ kinh người chống đỡ giá lạnh.
Người này hẳn là Tế ti của dân bản xứ, thần bí khó lường, ít nhất Mộc Phàm nhìn không thấu tên Tế ti này, cảm giác sâu không lường được.
Cấp Siêu phàm hắn đều có thể nhìn ra, tên Tế ti này lại nhìn không ra, quả thực khủng bố, tuyệt đối là một cường giả siêu cấp.
Bá!
Đột nhiên, tên Tế ti kia bỗng nhiên xoay người, hướng tới chỗ ba người Mộc Phàm ẩn giấu, nhìn thoáng qua.
Đúng là một cái liếc mắt này làm đại não Mộc Phàm nổ vang, như bị nhìn thấu, trong lòng nổi sóng.
“Hệ thống, gia hỏa này mạnh đến mức nào?” Trong lòng Mộc Phàm kinh hãi hỏi.
Hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh hoàn toàn ngốc ra, đại não trống rỗng.
Nếu không có Mộc Phàm che ở phía trước, rất có thể hai người sẽ biến thành ngu ngốc, dù như vậy, vẫn thiếu chút nữa xong đời.
“Thật đáng sợ!” Đồng Tâm hoảng sợ giãy giụa tỉnh lại.
Sắc mặt Hà Dĩnh trắng bệch, mũi tràn ra một dòng máu, bị đông lại.
Hai nữ sinh đều bị công kích, thiếu chút nữa liền ngu ngốc, cho nên trong lòng sợ hãi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ký chủ, đối phương có linh hồn cường đại nên ngươi không thể nhìn thấu, một cái liếc mắt vừa rồi ẩn chứa công kích tinh thần cường đại.”
Hệ thống truyền đến một câu trả lời, làm Mộc Phàm kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra.
Trách không được nhìn không thấu, thì ra là có linh hồn cường đại, vừa rồi thiếu chút nữa mắc mưu.
Còn may là có hệ thống tồn tại, căn bản không có biện pháp đánh sâu vào linh hồn của hắn, cho nên Tế ti dân bản xứ kia thấy Mộc Phàm không có việc gì, tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Mộc Phàm, thật là đáng sợ, chúng ta nên chạy thôi.”
Đồng Tâm, Hà Dĩnh đều bị lưu lại bóng ma, hoảng sợ nói.
Mộc Phàm lại lắc đầu, không có rời đi, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt có chút lửa giận.
Chỉ có Mộc Phàm mới rõ ràng, đó là vừa rồi tên Tế ti kia nhìn thoáng qua đã mang theo công kích tinh thần cường đại.
Nhưng mình cũng chưa tiến vào bộ lạc của đối phương, trực tiếp bị ăn một đợt công kích linh hồn, nếu không có hệ thống hắn có thể ngốc rồi.
Đây là một loại công kích, đối với Mộc Phàm mà nói, kẻ công kích hắn chính là địch nhân.
“Có đi mà không có lại quá thất lễ, ngươi cũng tiếp một mũi tên của ta.”
Mộc Phàm hừ lạnh, cầm cung trực tiếp kéo căng, cả người phát ra một cổ luyện khí cường đại, rót vào chiến cung.
Một mũi tên nhọn được ngưng tụ, mũi nhọn lấp lóe, khoá chặt bộ lạc phía trước, khoá chặt tên Tế ti kia.
Đối phương chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn Mộc Phàm, các dân bản xứ khác cũng đã nhận ra điều khác thường, sôi nổi đứng lên nhìn hướng bên này.
“Ô mị tạp oa...”
Trong đám dân bản xứ có người lớn tiếng kêu to, chỉ ngay chỗ Mộc Phàm, cầm trường mâu quơ tay múa chân.
Có mấy tên dân bản xứ cường đại còn muốn lao tới, nhưng bị Tế ti ngăn cản.
“Oa...” Tế ti dân bản xứ hét to một tiếng, xua xua tay, tất cả dân bản xứ bốn phía lập tức tản ra, một đám cung kính tan đi.
Chỉ có mình tên Tế ti kia đứng ở nơi đó, cầm cốt trượng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn một lớp tường khí bên ngoài bộ tộc.
Mộc Phàm kéo cung, ngưng tụ ra một mũi tên luyện khí cực mạnh, uy thế khủng bố, vô cùng khiếp người.
Hưu!
Khoảnh khắc Mộc Phàm buông tay, mũi tên nhọn gào thét bắn ra, ngay lập tức phá không giết đến trước mặt tên Tế ti dân bản xứ, luyện khí cường đại làm sắc mặt tên Tế ti kia thay đổi.
Chỉ thấy hắn giơ đôi tay, nâng cao cốt trượng, một luồng sáng màu lam bùng nổ, nháy mắt điểm trên đầu mũi tên.
Hai bên va chạm.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, năng lượng nổ tung ầm ầm ầm, xé nát mặt đất, làm cho cả bộ lạc đều bị chấn động kịch liệt.
Sắc mặt tất cả dân bản xứ đều biến đổi, bị một luồng gió mạnh hất bay.
Chỉ có mười mấy tên đại tông sư cùng tên thủ lĩnh cấp Siêu phàm còn đứng vững, những người khác đều té ngã.
Ánh sáng tan đi, đám dân bản xứ đồng thời nhìn lại, trung tâm vụ xuất hiện một cái hố sâu, bên trong có một người.
Đúng là Tế ti dân bản xứ, trên người hắn không tổn hao gì, thế mà không có một chút tổn thương.
Nhìn đến cảnh này, sắc mặt Mộc Phàm hơi đổi, tên Tế ti dân bản xứ này thật cường đại, một mũi tên vừa rồi ngưng tụ mười phần luyện khí a.
Thế mà không tổn hao gì, có chút khó tin.
“Người đến từ bên ngoài, nhân loại?”
Đang lúc Mộc Phàm suy tư có nên rút đi hay không, tên Tế ti dân bản xứ kia đột nhiên mở miệng, nói một câu như vậy.
Ba người Mộc Phàm rất kinh ngạc nhìn hắn, hắn vừa nói ngôn ngữ nhân loại, hơn nữa còn là tiếng Hán.
“Dân bản xứ dị vực biết nói tiếng Hán, lừa quỷ hả?”
Đồng Tâm, Hà Dĩnh đơ ra nhìn nhau, cảm giác muốn ngốc rồi.
Dân bản xứ biết nói ngôn ngữ nhân loại, hơn nữa là tiếng Hán, đừng hỏi vì sao là tiếng Hán, bởi vì Mộc Phàm cũng không rõ a.
“Ngươi tốt, Tế ti đáng kính.”
Mộc Phàm đi tới, hai người cách thật xa, quan sát, đánh giá đối phương.
Tên Tế ti dân bản xứ kia cũng đánh giá Mộc Phàm, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc, như thầm giật mình vì không thấu đối phương.
Linh hồn cường đại hoàn toàn không thể nhìn thấu một chút nào, có một sức mạnh thần bí ngăn cản, khiến hắn không thể nhìn thấu Mộc Phàm.
Mộc Phàm cũng nghiêm túc, đánh giá đối phương, cũng nhìn không thấu, hai bên đều không nhìn thấu lẫn nhau.
“Nhân loại ngoại lai, chúng ta cần sự trợ giúp, các ngươi có tình nguyện trợ giúp chúng ta hay không?”
Nhưng vào lúc này tên Tế ti dân bản xứ lại mở miệng.
Lời hắn nói làm Mộc Phàm có chút kinh ngạc, đây là đang mời bọn họ hỗ trợ sao?
Ba người Mộc Phàm, Đồng Tâm, Hà Dĩnh liếc nhau, thấy được kinh vẻ ngạc trong mắt lẫn nhau.
Bởi vì trong học viện có ghi chép tin tức, phần lớn sinh linh dị vực có tính bài ngoại, thậm chí là đối địch, không nghĩ tới lại gặp phải một tên dân bản xứ dị vực không quá căm thù nhân loại bên ngoài.
“Mộc Phàm, làm sao bây giờ?”
Hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh khẩn trương nhìn Mộc Phàm, hiện tại, chỉ có hắn mới có thể ra quyết định.
Hai mắt Mộc Phàm lập loè, đánh giá bộ lạc trước mắt, hơn một ngàn dân bản xứ, một khi đi vào, nếu là bẫy rập, vậy không thể chạy thoát.
Nhưng xem tình huống này, bọn họ cũng không có một chút sát ý, hình như là thật sự muốn mời bọn họ hỗ trợ?
“Đi, chúng ta đi vào.”
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Mộc Phàm quyết định tiến vào bộ lạc phía trước, dù sao lưu lại bên ngoài cũng rất nguy hiểm.
Huống hồ, hắn muốn đột phát tình huống nơi này, có lẽ đám dân bản xứ trước mắt này biết chút gì đó?
Cứ như vậy, Mộc Phàm mang theo Đồng Tâm, Hà Dĩnh đang thấp thỏm cùng nhau đi vào bộ lạc dân bản xứ phía trước.