Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 296: Phân đoạn cuối cùng của vòng đấu loại, huyết nguyệt cổ trấn, năm đại biểu

Chương Trước Chương Tiếp

“Móa, người của Huyền Thiên tông quá phách lối.”

“Đúng vậy, trong trận đấu phách lối, xong trận đấu càng phách lối, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến bọn họ đẹp mặt mới được.”

“Haiz, bây giờ Huyền Thiên tông cường thế như vậy, còn ai có năng lực khiến bọn họ phải ăn quả đắng đâu, chuyện này thực sự quá khó khăn.”

“Hừ, biện pháp vẫn phải có.”

Lúc này, trên mặt Lôi Minh Thiên lộ ra nụ cười âm lãnh.

Mọi người nhìn về phía hắn ta.

“Đi, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”

Lôi Minh Thiên từ tốn nói, sau đó mọi người rời Tứ Hải lâu.

“Haiz, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!” Vương chấp sự nhìn bóng lưng đám người Lôi Minh Thiên rời đi, lại nhìn thoáng qua đám người Huyền Thiên tông ở trong tửu lâu ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ, không khỏi thở dài một hơi.

Trong tửu lâu.

Các loại mỹ tửu, món ngon bày ra đầy bàn.

Đám người Mộ Dung Hiên đỏ bừng mặt, vô cùng thích thú.

“Đừng uống quá nhiều, ngày mai còn phải thi đấu đấy.” Nam Cung Hoàng nhìn mọi người, lo lắng nói.

“Ha ha, vui vẻ mà.” Mộ Dung Hiên để vò rượu xuống cười nói.

“Đúng vậy, hôm nay Nam Cung Hoàng rời đi sớm, không nhìn thấy sắc mặt đám chưởng môn kia, đen như đáy nồi vậy.”

Quân Di phụ họa một tiếng.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Hoàng đúng là có chút hối hận, đánh cược kinh thiên như vậy, ngàn năm mới có một lần, vậy mà hắn ta lại bỏ qua? !

“Để bọn họ uống đi, ta có Giải Tửu Đan đây.”

Sở Cuồng Nhân cười nói với Nam Cung Hoàng.

“Chưởng môn đã lên tiếng rồi, uống cho ta.”

Mộ Dung Hiên cười to nói.

Nam Cung Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hắn ta nói với Sở Cuồng Nhân: “Chưởng môn, ngày mai là vòng thứ tư của cuộc tranh đấu, chắc hẳn là thi đấu đoàn đội, cũng vòng cuối cùng của vòng loại.”

“Bây giờ điểm số của chúng ta đã rất cao rồi, mấy đạo thống còn lại trong tổ Đinh rơi vào tình huống này, vì vãn hồi mặt mũi, có thể sẽ làm ra một số hành động khác người.”

Nghe thấy lời nói của Nam Cung Hoàng, Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, “Chuyện này có thể đoán được, nhưng mà, càng như vậy càng có thể khảo nghiệm thành quả huấn luyện mấy tháng nay của các ngươi.”

“Cứ để bọn họ tới đi, chúng ta căn bản không sợ!”

Mộ Dung Hiên cười nói.

Trong mắt những người còn lại cũng lộ ra vẻ tự tin.

Bởi vì lần tranh bá này, bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, được Sở Cuồng Nhân huấn luyện, thậm chí còn tốt hơn nhiều lần bọn họ hiểm tử hoàn sinh.

Lần tranh bá này, bọn họ không thắng thì thật có lỗi với chính mình, càng thật xin lỗi với sự quan tâm mấy tháng nay của Sở Cuồng Nhân.

“Chưởng môn, ngươi chờ xem, vì cảm ơn sự huấn luyện mấy tháng nay của ngươi, chúng ta sẽ giành lấy vị trí vô địch làm lễ vật cho ngươi!” Mộ Dung Hiên kiên định nói.

“Vậy ta sẽ chờ.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.

Bản thân hắn cũng không để ý vị trí vô địch gì đó, nhưng lần tranh bá này chính là một cơ hội tốt để đám người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng ma luyện.

Nếu có thể đạt được vị trí vô địch, đây sẽ là sự cổ vũ to lớn đối với bọn họ, có lợi cho bọn họ dựng nên đạo tâm tiến bộ dũng mãnh!

Mà đột phá trên tâm cảnh này, sẽ vô cùng quan trọng đối với tu luyện sau này của bọn họ, còn quý giá hơn bất kì linh đan nào.

Đồng thời, đây cũng là uy hiếp cho các đại đạo thống khác, nhìn thấy Huyền Thiên tông cường thế như vậy, bọn họ vô cùng kiêng kị và bất mãn.

Người của Huyền Thiên tông quá cường thế, sẽ đả kích đạo tâm của các thiên kiêu khác, rất có thể khiến đạo tâm bọn họ lung lay, sinh ra ám ảnh trong lòng, nhẹ thì tu hành bị ngăn trở, nặng thì sẽ sinh sôi ra tâm ma!



Đệ nhất thành, trên đài giao đấu!

Các đại đạo thống vừa vào sân, trên khán đài cũng giống như mấy ngày trước, không còn chỗ ngồi, đông nghịt người.

Chỉ có một chút khác biệt chính là, phần lớn người xem trận thi đấu càng để ý đến Huyền Thiên tông hơn.

Bọn họ đều muốn nhìn xem, Huyền Thiên tông có thể tiếp tục cường thế, dùng vô địch tư thái đi đến cuối cùng trận tranh bá hay không!

“Đoán chừng trước khi bắt đầu cuộc tranh bá, không ai nghĩ Huyền Thiên tông có thể đi đến bước này, thật không thể tin được.”

“Đúng vậy, thế nhân chỉ biết Huyền Thiên tông có Sở Cuồng Nhân, rất ít chú ý những người khác, dần dà, mọi người sinh ra một loại ảo giác, cho rằng ngoại trừ Sở Cuồng Nhân, những người còn lại trong Huyền Thiên tông đều không đáng nhắc tới!”

“Biểu hiện của Huyền Thiên tông đã cho tất cả mọi người một bàn tay a.”

“Nhìn đi, Huyền Thiên tông tới rồi.”

Theo Huyền Thiên tông vào sân, vô số người hô to tên Huyền Thiên tông.

Đám người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí có người còn vẫy tay với vô số người xem chào hỏi, vô cùng đắc ý.

Các đạo thống khác nhìn thấy vậy, khóe miệng co giật.

Danh tiếng lần tranh bá này hoàn toàn bị Huyền Thiên tông đoạt mất rồi.

Trừ Huyền Thiên tông ra, các đạo thống khác đều biến thành vật làm nền.

Trên đài giao đấu.

Trên ghế trọng tài đã không thấy bóng dáng của Thái Thú mười ba nữa.

Đoán chừng hôm qua thua quá thảm, không còn tâm tình chủ trì cuộc so tài này, thay vào đó là Thái Thú mười hai giới thiệu cho mọi người.

“Vòng thứ tư của cuộc tranh bá, cũng chính là vòng loại cuối cùng, lần này là thi đấu đoàn đội, mỗi thành viên của mỗi tiểu tổ phái ra năm người, tất cả có ba mươi người.”

“Ba mươi người này sẽ bị truyền tống đến một nơi nào đó, tiến hành một trận hỗn chiến, đánh bại một người của một đạo thống, có thể nhận được mười điểm, mãi đến khi chỉ còn lại một đạo thống, vòng này mới coi như kết thúc, đạo thống nào có điểm số cao nhất sẽ tiến vào bán kết.”

Thái Thú mười hai nói xong, sau đó đưa tay vỗ vào hư không một cái, nhất thời một vòng sáng xuất hiện, trong đó có một cỗ không gian chi lực khuếch tán ra.

Hiển nhiên, trong vầng sáng này có kết nối một không gian khác.

Giống như bí cảnh mà Thánh Nhân xây dựng ra.

“Hiện tại mời các thành viên trong tổ Giáp phái người ra sân.”

Thái Thú mười hai nói.

Rất nhanh, sáu đạo thống Thánh Nhân của tổ Giáp đã phái người ra, mỗi người nhận một chiếc vòng tay từ Thái Thú mười hai.

Vòng tay này là một truyền tống khí.

Một khi xác nhận bản thân có nguy hiểm đến tính mạng, sử dụng vòng tay này, có thể truyền tống từ trong vòng sáng ra, đương nhiên, như vậy coi như đã thất bại.

Một đám thiên kiêu tiến vào vòng sáng.

Trên không trung đài thi đấu xuất hiện mười màn sáng.

Trong mỗi màn sáng là một trấn nhỏ, trong đêm tối, trên bầu trời chỉ có một mặt trăng máu lơ lửng.

Ánh trắng màu đỏ chiếu xuống trấn nhỏ, có vẻ hơi quỷ quyệt.

Đây cũng là bí cảnh, cổ trấn Huyết Nguyệt.

Các thiên kiêu tiến vào vòng sáng xuất hiện ở các nơi trong cổ trấn Huyết Nguyệt, bọn họ không phải tập trung truyền tống, mà tùy tiện được truyền tống đến một góc nào đó trong cổ trấn, phòng ngừa ngay từ lúc bắt đầu đã xuất hiện loạn đấu.

Nếu lập tức kết thúc như vậy, khán giả còn xem cái gì?

“Mau nhìn, người của Bá Thể Thánh tộc sắp gặp người của Dạ Xoa tộc rồi, nếu gặp, sẽ đánh nhau.”

Có người hoảng sợ nói.

Trong màn sáng, hai vị thiên kiêu khác đạo thống gặp nhau, sau đó bắt đầu đánh nhau, cuối cùng, một người bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi.

Người thắng nhận được mười điểm.

Trận đấu của tổ Giáp kéo dài hơn nửa ngày, sau đó là tổ Ất, tổ Bính, cuối cùng đã đến lượt tổ Đinh mà mọi người vô cùng mong đợi.

Hoặc là nói, trong tổ Đinh có Huyền Thiên tông.

Trong cái nhìn của mọi người, người chiến thắng của tổ Đinh đã có thể xác định là Huyền Thiên tông, nhưng tất cả mọi người vẫn muốn xem Huyền Thiên tông sẽ có biểu hiện kinh người gì nữa.

Năm đại biểu của Huyền Thiên tông bước ra khỏi hàng, đi đến trước mặt vòng sáng, theo thứ tự là Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Quân Di, Kim Phi Yến, cuối cùng là... Lam Vũ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)