Sở Cuồng Nhân trở lại đài quan chiến, nhìn gương mặt Mộ Dung Hiên trắng bệch co quắp ngồi dưới đất, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
“Hắn sao vậy, bị thương nặng à?”
Sở Cuồng Nhân không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật đi qua, thương thế trên người Mộ Dung Hiên nhanh chóng phục hồi như cũ.
Nhưng toàn thân hắn ta vẫn nhũn ra, co quắp ngồi dưới đất như cũ.
“Chưởng môn, hắn bị dọa sợ đó.”
Quân Di ở bên cạnh buồn cười nói.
“Bị dọa sợ?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Mộ Dung Hiên đánh bại Lý Ẩn, vừa trở về đã nghe thấy chuyện Sở Cuồng Nhân đánh cược với mười lăm đạo thống Thánh Nhân.
Chuyện này lập tức dọa hắn ta đến mất hồn, hắn ta không dám tưởng tượng nếu mình thua, Huyền Thiên tông sẽ tổn thất bao nhiêu?
Như vậy chẳng phải hắn ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Huyền Thiên sao? !
Vừa nghĩ tới chuyện này, hắn ta đã cảm thấy không thể đứng vững được.
“Chưởng môn, ngươi đánh bạc cũng thật can đảm, nếu ta thua thì phải làm sao, cái mạng này của ta không có giá trị bằng nhiều linh thạch như vậy đâu.”
Mộ Dung Hiên khóc không ra nước mắt nói.
“Vậy ngươi thua à?”
“Không phải.”
“Vậy sao lại không được đánh cược?” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Phần tín nhiệm này khiến trái tim Mộ Dung Hiên nặng trĩu, hắn ta muốn khóc lên, muốn xông tới ôm Sở Cuồng Nhân một cái.
Sở Cuồng Nhân một chân đá văng hắn ta, “Hôm nay thắng không ít, sau khi trở về, muốn ăn chơi thế nào cũng được, ta tính tiền.”
“Chưởng môn uy vũ!”
Mọi người vô cùng hưng phấn.
“Chưởng môn, ngươi xem, nói thế nào chuyện đánh cược này cũng liên quan đến ta, ta có được phân một chút không?” Mộ Dung Hiên nói.
“Không được.”
“Đừng nha, hưởng môn, một chút xíu thôi.”
Nhìn người của Huyền Thiên tông vui đùa ầm ĩ, cơ mặt đám người của các đạo thống khác đều run rẩy, nhưng không làm gì được bọn họ.
Trên ghế trọng tài, tâm trạng của Thái Thú mười ba đã không còn đặt trên đài thi đấu, Thái Thú mười hai lên tiếng nói thay ông ta: “Bởi vì tổ Đinh chỉ còn lại hai tuyển thủ của Huyền Thiên tông tiến vào vòng trong, cho nên Huyền Thiên tông tự động được cộng thêm mười điểm nữa!”
“Đến bây giờ, vòng tỷ thí thứ ba kết thúc, hiện tại ta xin công bố điểm số của các đạo thống, chư vị, mời xem.”
Thái Thú mười hai nói xong, trên không trung liền xuất hiện một màn sáng, phía trên liệt kê điểm số mà mỗi đạo thống đạt được ở mỗi vòng.
Trong đó, Huyền Thiên tông đạt được hai trăm ba mươi năm điểm, ưu thế tuyệt đối chiếm cứ vị trí thứ nhất, mà đứng ở vị trí thứ hai là Bá Thể Thánh tộc, được một trăm bốn mươi điểm, kém Huyền Thiên tông gần một trăm điểm!
“Trời ạ, Huyền Thiên tông quá trâu bò.”
“Đúng vậy, không ai có thể ngăn cản Huyền Thiên tông đi, lần tranh bá này, khẳng định là Huyền Thiên tông vô địch.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
“Quá mạnh.”
“Huyền Thiên tông vô địch! !”
Các đạo thống còn lại nhìn điểm số chênh lệch như vậy, cau mày, từ khi bắt đầu trận đấu đến bây giờ, mỗi vòng, Huyền Thiên tông đều giữ vị trí đứng đầu, nhất là tại vòng thứ hai, Lam Vũ dùng một địch trăm, lấy được một trăm năm mươi sáu điểm.
Hiện tại, điểm số của Huyền Thiên tông đã vượt xa các đạo thống còn lại, nếu còn tiếp tục như vậy, Huyền Thiên tông đoạt được vị trí vô địch lần tranh bá này, dường như là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Ba đạo thống Thiên Vương cung, Bá Thể Thánh tộc, Phong Vân sơn đều xếp vị trí đầu tiên trong các tổ nhỏ, giờ phút này sắc mặt rất không tốt.
Cũng đứng đầu mỗi tổ, nhưng biểu hiện của Huyền Thiên tông còn cường thế hơn bọn họ không biết gấp bao nhiêu lần, một đường hát vang tiến mạnh, thế như chẻ tre.
Mà sắc mặt các thành viên trong tổ Đinh đều đen sì, số điểm mà Huyền Thiên tông có được này là giẫm lên bọn họ có được.
“Chúng ta không thắng được Huyền Thiên tông, cho dù trong giai đoạn tiếp theo Huyền Thiên tông thất bại, điểm số của bọn họ vẫn có thể nghiền ép chúng ta.” Lệnh Hồ gia chủ âm trầm nói.
“Mặc dù không thắng được, nhưng nếu chật vật rút lui như vậy, không khỏi lộ ra chúng ta quá mức vô năng, nói thế nào cũng phải khiến Huyền Thiên tông chật vật một lần mới được!” Tộc chưởng tộc Lôi Chuẩn nhìn chằm chằm về phía Huyền Thiên tông nói.
Mấy đạo thống khác trong tổ Đinh đều có suy nghĩ như vậy.
Vòng thứ ba kết thúc.
Sở Cuồng Nhân dẫn mọi người rời đi.
Buổi tối, là một trận cuồng hỉ.
Sở Cuồng Nhân thắng được bốn tỷ năm trăm triệu thượng phẩm Linh thạch không chút nào keo kiệt, đi một chuyến tới Tứ Hải lâu.
“Lão bản, ta bao hết tửu lâu này của các ngươi.”
Sở Cuồng Nhân đi vào tửu lâu, ra vẻ giàu có nói với lão bản.
Nghe thấy hắn nói như vậy, chưởng quỹ tửu lâu lớn nhất Đệ nhất thành, Tứ Hải lâu không khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó hắn ta cười nhạt nói: “Vị đạo hữu này nói giỡn, là tửu lâu lớn nhất Đệ nhất thành, muốn bao hết nơi này, một đêm ít nhất cũng phải một triệu thượng phẩm Linh thạch, hơn nữa trong tửu lâu chúng ta có không ít khách quý, để đạo hữu bao hết, những người khác sẽ bất mãn.”
“Cầm lấy đi.” Sở Cuồng Nhân trực tiếp ném một cái Càn Khôn giới ra, cười nhạt nói: “Trong này có năm triệu thượng phẩm Linh thạch, không đủ lại thêm, còn những những người khác, ngươi cứ nói là Sở Cuồng Nhân ta đặt hết là được.”
Chưởng quỹ tiếp nhận Càn Khôn giới, nhìn bên trong tràn đầy thượng phẩm Linh thạch, nuốt một ngụm nước miếng, nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy, số lượng này còn hơn hai tháng buôn bán của Tứ Hải lâu.
Lại nghe thấy cái tên Sở Cuồng Nhân, chưởng quỹ càng chấn kinh đến trợn mắt há hốc mồm, ông trời ơi, lại là người này!
“Mời Sở đạo hữu vào bên trong, ta sẽ bảo những người khác rời đi, hôm nay, Tứ Hải lâu sẽ phục vụ các vị.” Chưởng quỹ nịnh nọt cười, cong người nghênh đón đám người Sở Cuồng Nhân tiến vào tửu lâu.
Mà đám người hầu trong tửu lâu cũng bắt đầu đi đuổi khách, mọi người đang ăn uống ngon lành lập tức bất mãn.
“Ai đó, kiêu ngạo như vậy, dám đặt bao hết?”
“Tứ Hải lâu sao vậy, lần trước có một vị chưởng môn đạo thống Thánh Nhân muốn bao hết mà không cho, sao lần này lại được?”
“Ta còn chưa ăn xong đâu.”
Đối mặt với bất mãn của mọi người, một chấp sự tiến lên phía trước nói: “Xin chư vị an tâm, vì thể hiện lòng áy náy của chúng ta, chúng ta sẽ miễn phí tiêu phí lần này cho chư vi, hoan nghênh chư vị lần sau lại quang lâm Tứ Hải lâu.”
“Vương chấp sự, người nào kiêu ngạo như vậy, dám bao toàn bộ?”
Một vị con cháu thế gia trong đệ nhất thành bất mãn nói.
Hắn ta cũng coi như là khách quen của Tứ Hải lâu, qua nhiều năm như vậy, hắn ta cũng chưa mấy lần nhìn thấy có người bao trọn Tứ Hải lâu.
“Là Sở chưởng môn của Huyền Thiên tông.”
Chấp sự cười nhạt nói.
Keng một tiếng.
Chén rượu trong tay vị con cháu thế gia kia trực tiếp rơi trên mặt đất, “Sở chưởng môn của Huyền Thiên tông, là Sở Cuồng Nhân? !”
“Đúng thế.”
“Thì ra là hắn, vậy coi như ta chưa hỏi cái gì, ta cáo từ trước.” Vị con cháu thế gia kia ngượng ngùng một cười nói.
Những người còn lại nghe thấy là Sở Cuồng Nhân đặt bao hết, lập tức không còn tức giận.
“Thì ra là Sở chưởng môn, Sở chưởng môn thật giàu có a!”
“Đúng vậy, không hổ là hưởng môn, nếu Sở chưởng môn đã có nhã hứng này, chúng ta cũng không nên quấy rầy, xin cáo từ trước.”
Sở Cuồng Nhân đặt bao hết, không ai dám có ý kiến.
Ngay cả người của gia tộc đứng đầu đệ nhất thành nghe được ba chữ Sở Cuồng Nhân cũng không dám càn rỡ.
Chuồn đi thôi…
Vương chấp sự đưa mọi người ra ngoài.
Bên ngoài tửu lâu, lại gặp mấy người đi tới.
Vương chấp sự đi lên nói: “Chư vị, ngại quá, hôm nay tửu lâu chúng ta đã được Sở chưởng môn đặt bao hết, không tiếp khách.”
“Sở chưởng môn nào phô trương phô trương lớn như vậy?”
Mấy người kia là thiên kiêu của các đạo thống.
Hôm nay bọn họ thất bại trong trận đấu, đang định đến Tứ Hải lâu mượn rượu giải sầu, không ngờ đã bị người ta đặt bao hết.
Lôi Minh Thiên không khỏi cau mày, vô cùng bất mãn.
Bên cạnh, trong lòng Phiêu Tuyết tiên tử hơi động, “Sở chưởng môn, là Sở chưởng môn của Huyền Thiên tông.”
“Đúng vậy.”
Trong lòng mấy vị thiên kiêu càng biệt khuất, ban ngày đấu thua người ta không nói, bây giờ muốn mượn rượu giải sầu, người ta lại bao hết tửu lâu rồi.
Có để người ta sống không đây? !