“Thiếu Đế, chỉ như vậy thôi sao?”
Mộ Dung Hiên nhìn Lệnh Hồ Đằng nằm dưới đất, không khỏi hoảng hốt.
Hắn ta vốn cho rằng sẽ có một cuộc ác chiến, nhưng không ngờ lại dễ dàng giải quyết vị Thiếu Đế này như vậy.
Chỉ như vậy thôi sao?
Hắn ta tỉ mỉ nghĩ lại, bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng không phải Lệnh Hồ Đằng quá yếu.
Đối phương bị đánh bại nhanh như vậy, là có nguyên nhân.
Thứ nhất, đối phương khinh địch.
Thứ hai, Mộ Dung Hiên được Sở Cuồng Nhân trợ giúp, biết rõ thủ đoạn của đối phương như lòng bàn tay, cũng rõ ràng sơ hở trong các chiêu thức của đối phương.
Thứ ba, những ngày qua Một Dung Hiên có tiến bộ quá lớn, thực lực đã không kém Lệnh Hồ Đằng bao nhiêu.
Hai bên có thực lực không sai biệt lắm, một người khinh địch, một người toàn lực xuất thủ, một người không biết gì về đối phương, một người lại hiểu rõ.
Lệnh Hồ Đằng bị đánh bại nhanh như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Mộ Dung Hiên có thể nghĩ rõ ràng, một số chưởng môn, thiên kiêu cũng có thể thấy rõ ràng, nhưng phần lớn người xem lại không rõ ràng!
Bọn họ chỉ thấy Mộ Dung Hiên cường thế xuất thủ, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng đánh bại Thiếu Đế Lệnh Hồ Đằng!
Thực lực khủng bố tuyệt luân như vậy, khiến mọi người kinh thán.
“Trời ạ, người này là ai?”
“Mới mấy chiêu đã đánh bại Lệnh Hồ Đằng rồi, trong Huyền Thiên tông còn có thiên kiêu như vậy sao?”
“Quá kinh khủng đi!”
“Mộ Dung Hiên, ta biết hắn, nghe nói một năm trước, Sở Cuồng Nhân đến Mộ Dung gia chém hai vị Thánh Nhân, chính là vì người này.”
“Trời ạ, vòng đầu tiên Huyền Thiên tông lấy được mười chín điểm dẫn xa phía trước, vòng thứ hai Lam Vũ lấy một địch trăm, độc chiếm tất cả điểm số, hiện tại Mộ Dung Hiên lại dùng hai, ba chiêu đánh bại Thiếu Đế... Chẳng lẽ Huyền Thiên tông cắn thuốc sao? Cũng quá mãnh liệt đi! ! !”
Ở trong sân, tất cả mọi người kinh hô, Mộ Dung Hiên hưởng thụ tiếng reo hò tán thưởng của mọi người, hắn ta giang hai tay ra, lớn tiếng nói: “Huyền Thiên tông là mạnh nhất, không ai có thể ngăn cản bước chân của chúng ta! !”
“Trận tranh bá này, chúng ta thắng chắc!”
Lời tuyên bố này khiến không khí trong sân đạt đến đỉnh phong!
“Huyền Thiên tông!”
“Huyền Thiên tông!”
“Huyền Thiên tông...”
Tất cả mọi người đều đang hô to tên Huyền Thiên tông.
Không ai cảm thấy Mộ Dung Hiên nói khoác, bởi vì thực lực Huyền Thiên tông thể hiện ra đã khiến tất cả mọi người khuất phục.
Huyền Thiên tông, thế bất khả kháng!
“Người của Huyền Thiên tông đều phách lối như vậy sao?”
Nhưng so với sự hưng phấn của khán phả, sắc mặt đám thiên kiêu đạo thống khác lại vô cùng khó coi.
Huyền Thiên tông chiếm hết tất cả danh tiếng, sự hiện hữu của bọn họ còn có ý nghĩa gì nữa? Phụ trợ cho Huyền Thiên tông cường đại sao?
Trên đài quan sát, Sở Cuồng Nhân cười ha ha một tiếng, “Ta vẫn không phát hiện, thì ra Mộ Dung Hiên phong tao như thế?”
Hắn cũng không phản đối chuyện này.
Đám người Mộ Dung Hiên được hắn huấn luyện hơn hai tháng, có tư cách hưởng thụ loại reo hò này, có thực lực phách lối như vậy.
Trận thứ hai của tổ Đinh.
Phiêu Tuyết tiên tử của Thiên âm tông đầu với một vị thiên kiêu của Bát Hoang cung.
Phiêu Tuyết tiên tử dùng một cái cổ cầm, cầm âm như thần, có sóng âm cuốn theo linh lực khuếch tán, công kích thiên kiêu kia.
So với cuộc chiến nhanh chóng kết thúc của Mộ Dung Hiên, trận chiến này lại kéo dài gần nửa canh giờ, cuối cùng Phiêu Tuyết tiên tử thắng được.
Trận thứ ba, trận thứ tư, trận thứ năm đánh hai canh giờ.
Trận thứ sáu.
Nam Cung Hoàng đi đến đài thi đấu.
“Cuối cùng cũng đến lượt ta.”
Khóe miệng hắn ta hơi giương lên, nhìn về phía đối thủ đối diện.
Đối thủ của hắn ta chính là một vị thiên kiêu của tộc Lôi Chuẩn, mặc dù thực lực không bằng Thiếu Đế Lôi Minh Thiên, nhưng cũng cực kỳ không tầm thường.
Đáng tiếc, hắn ta phải đối mặt với Nam Cung Hoàng.
“Tộc Lôi Chuẩn sao, ta nhớ các ngươi từng có hai vị Thiếu Đế đúng không, một người là Thiếu Đế Lôi Ngạo, bị chưởng môn nhà ta chém mất, hiện tại là Thiếu Đế Lôi Minh Thiên, hình như cũng từng thua trên tay chưởng môn, nhắc lại, các ngươi và Huyền Thiên tông chúng ta đúng là có khúc mắc không nhỏ a.”
Nam Cung Hoàng cười nhạt nói.
“Đừng nói nhiều, tới đi!”
Trên mặt vị thiên kiêu của tộc Lôi Chuẩn kia tràn đầy ngưng trọng nhìn Nam Cung Hoàng, toàn thân có lôi đình màu bạc trắng hội tụ, hắn ta đạp trên mặt đất một cái, cả người giống như một viên đạn pháo, đột nhiên phá không mà ra!
Nam Cung Hoàng cầm Uyên Hồng trong tay, chém một kiếm về phía hư không, một đạo kiếm khí mênh mông như biển gầm bạo phát, sôi trào mãnh liệt, phạm vi công kích bao phủ hơn phân nửa đài thi đấu, trực tiếp đánh bay vị thiên kiêu tộc Lôi Chuẩn kia.
Chỉ một kiếm, thiên kiêu của tộc Lôi Chuẩn đã bị đánh bay ra ngoài, toàn thân bị kiếm khí cắt chém ra từng đạo vết máu, không có sức tái chiến.
“Thánh Nhân pháp, Hải Triều kiếm quyết!”
Nam Cung Hoàng thu hồi trường kiếm, cười nhạt nói, hắn ta không tiếp tục để ý tới vị thiên kiêu tộc Lôi Chuẩn kia nữa, thu hồi kiếm, tiêu sái quay người rời đi.
Chỉ để lại tiếng reo hò của khán giả.
“Huyền Thiên tông lại thắng!”
“Một kiếm, chỉ một kiếm.”
“Quá lợi hại, không ai ngăn cản được Huyền Thiên tông.”
...
“Thánh Nhân pháp? Trước đây chưa từng thấy Thánh Nhân pháp này, đây là chiêu thức mới mà vị Thánh Nhân nào đó trong Huyền Thiên tông sáng tạo ra sao?”
Một số chưởng môn có hiểu biết về Huyền Thiên tông lại có chút nghi hoặc, mỗi đạo thống Thánh Nhân sẽ có mấy loại Thánh Nhân pháp.
Huyền Thiên tông cũng giống vậy.
Nhưng Thánh Nhân pháp mà Nam Cung Hoàng thi triển ra, bọn họ nhưng chưa từng thấy qua.
Có hai tình huống xảy ra, hoặc là Nam Cung Hoàng có cơ duyên, hoặc là trong Huyền Thiên tông lại có thêm một loại Thánh Nhân pháp nữa.
Nếu là tình huống sau, như vậy không chỉ Nam Cung Hoàng biết, có khả năng các đệ tử khác trong Huyền Thiên tông cũng biết môn Thánh Nhân pháp này.
Nghĩ đến đây, đồng tử của mấy vị chưởng môn đạo thống hơi co lại, bất tri bất giác, Huyền Thiên tông đã lớn mạnh đến trình độ này sao? !
Sáu đạo thống, mười hai vị thiên kiêu, bây giờ chỉ còn lại sáu người thắng.
Sáu người này theo thứ tự là Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên đến từ Huyền Thiên tông, Lôi Minh Thiên của tộc Lôi Chuẩn, Phiêu Tuyết tiên tử của Thiên âm tông, Tiêu Thiên Dã và Lý Ấn của Cực Ý Đạo Cung.
Còn người của hai đạo thống Lệnh Hồ gia, Bát Hoang cung đã bị loại.
Nhất là Lệnh Hồ gia, nhìn Thiếu Đế nhà mình bị hai, ba chiêu của Mộ Dung Hiên đánh cho bất tỉnh nhân sự, có thể nói thể diện hoàn toàn mất hết.
Sáu người này, lại lần nữa rút thăm, tiến hành một vòng tỷ thí mới.
“A, Lôi Minh Thiên?”
Nam Cung Hoàng nhìn thấy tên đối thủ mình rút được, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, “Xem ra Huyền Thiên tông và tộc Lôi Chuẩn đúng là số mệnh không hợp, lại để ta gặp phải.”
“Ta rút được Phiêu Tuyết tiên tử của Thiên âm tông, ách, đánh nữ nhân, có chút xấu hổ đó.”
Mộ Dung Hiên cười ha ha nói.
“Đến lúc đó xin Mộ Dung đạo hữu hạ thủ lưu tình.” Phiêu Tuyết tiên tử đi đến trước mặt Mộ Dung Hiên, cười nhạt một cái nói.
“Ha ha, được thôi... Chúng ta là trận đầu, sắp bắt đầu rồi.” Mộ Dung Hiên chú ý tới số thứ tự thi đấu, nói.
Rất nhanh, các thiên kiêu khác đã rời khỏi đài thi đấu.
Chỉ còn hai người Mộ Dung Hiên và Phiêu Tuyết tiên tử đứng cách nhau hơn mười trượng.
“Bắt đầu.”
Theo trọng tài ra lệnh.
Phiêu Tuyết tiên tử lập tức lấy cổ cầm ra, mười ngón khẽ lướt, từng đạo cầm âm hóa thành như lưỡi dao chém ra.
“Thiên Hoàng kiếm quyết!” Mộ Dung Hiên khẽ quát một tiếng, vận chuyển Xích Dương Đạo Thể tới cực hạn, có dị tượng đại nhật hoành không xuất hiện.
Một kiếm chém ra, kiếm khí cuồn cuộn cuốn theo thiên uy huy hoàng đánh về phía Phiêu Tuyết tiên tử, chỗ đi đến, tất cả cầm âm đều bị lưỡi kiếm sắc bén phá nát!
Nhìn thấy vậy, đôi mắt đẹp của Phiêu Tuyết trừng lớn.
Vừa ra tay đã là đại chiêu!
Đây chính là thủ hạ lưu tình mà ngươi nói sao? !