Cầm âm vang vọng trong hư không
Hai người Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ ở trong đám người nhìn thấy vậy, vẻ mặt bình tĩnh, những người khác lại kinh thán không thôi.
Đối với Sở Cuồng Nhân mà nói, trình độ của hai nữ tử này chỉ có thể coi là bình thường, còn xa mới đến cấp độ hắn phải tán thưởng.
Mà đối với Lam Vũ, từ khi nghe Sở Cuồng Nhân đàn xong, trên thế gian đã không còn cầm âm của người nào lọt vào tai nàng nữa.
Trận đấu cầm này dần đến khâu cuối cùng.
Chỉ thấy coong một tiếng.
Cầm âm của Cẩm Niên lập tức trở nên vô cùng cao vút, từng đạo cầm âm như mưa rào, không ngừng đánh về phía Phiêu Tuyết tiên tử.
Thời gian dần trôi qua, cầm âm của Phiêu Tuyết tiên tử lại có xu thế không đỡ nổi, coong một tiếng, dây đàn đứt gãy!
Cầm âm vang vọng đất trời, trong khoảnh khắc ngừng lại.
Phiêu Tuyết tiên tử nhìn cổ cầm đã đứt dây, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, nàng, thua? !
“Tại sao lại như vậy?”
Phiêu Tuyết tiên tử cảm thấy thất bại trước nay chưa có, nàng tu hành cầm đạo nhiều năm như vậy, ngay cả một vài trưởng lão trong tông cũng kém nàng, đây là lần đầu tiên nàng bại bởi một người đồng lứa.
“Theo ước định, thanh cổ cầm này của ngươi sẽ thuộc về ta.”
Cẩm Niên đi đến trước mặt Phiêu Tuyết tiên tử, cao ngạo nhìn nàng, sau đó lấy cổ cầm trước mặt nàng đi.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Phiêu Tuyết tiên tử càng thêm hiu quạnh.
“Phiêu Tuyết, ngươi đừng thương tâm, một chiếc cổ cầm mà thôi, sau khi trở về, ta sẽ sai người đi tìm một chiếc tốt hơn cho ngươi.” Lúc này, một nam tử đột nhiên đi tới, trấn an Phiêu Tuyết tiên tử.
Phiêu Tuyết tiên tử không để lại dấu vết lui lại hai bước, nói: “Đa tạ Thương Nguyên Thánh Tử, nhưng Thiên âm tông ta có chế cầm sư rồi, chuyện này không cần phiền Thánh Tử.”
“Vậy sao?” Trong mắt Thương Nguyên Thánh Tử lướt qua vẻ thất vọng, hắn ta đang muốn mượn cơ hội này kéo gần quan hệ với Phiêu Tuyết.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, hắn ta đã thích, thậm chí là Thánh Tử Bá tộc, hắn ta cũng không tiếc thân phận, lấy lòng đối phương, chỉ là đối phương luôn lãnh đạm với hắn ta.
“Không ngờ đường đường Thánh Tử Bá tộc lại có tình cảm như vậy, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”
Cẩm Niên bật cười một tiếng, dự định rời đi.
“Ôi, đồ ngon sắp mất rồi.” Nhìn Cẩm Niên cầm Hỏa Linh Tinh sắp rời đi, Thần Hoàng Tiểu Hồng không khỏi nói.
Nhưng trong tai những người khác chỉ là âm thanh líu lo mà thôi.
Cẩm Niên đang định rời đi, nghe thấy âm thanh này, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó nhìn thấy Tiểu Hồng trên vai Sở Cuồng Nhân, hai mắt không khỏi tỏa sáng, bước lên trước.
“Ta muốn con chim này của ngươi, nói giá cả đi.”
Sở Cuồng Nhân nghe nói như thế, không khỏi trầm mặc.
Vẻ mặt các nam nhân xung quanh cũng trở nên cổ quái.
Nhưng Cẩm Niên lại không nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng, trong mắt có yêu thích không nói ra được.
Nàng từng nhìn thấy hình ảnh liên quan đến Thần Hoàng trên điển tịch, con chim nhỏ trước mặt này lại giống Thần Hoàng trong truyền thuyết đến bảy tám phần.
Đương nhiên, nàng không cho rằng đây chính là Thần Hoàng, dù sao đó chính là Thần Thú, sao nàng có thể trùng hợp gặp được. ?
Chẳng qua nàng cảm thấy con chim nhỏ này có vẻ ngoài giống Thần Hoàng, như vậy mua về làm vật biểu tượng cũng không tệ.
“Ngại quá, ta không bán.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
“Một trăm ngàn thượng phẩm Linh thạch.” Cẩm Niên nói, nàng cho rằng dùng một trăm ngàn thượng phẩm Linh thạch mua một con chim nhỏ, Sở Cuồng Nhân đã kiếm lời lớn rồi.
Không chỉ nàng, người xung quanh cũng cho là như vậy.
Bọn họ có chút hâm mộ nhìn Sở Cuồng Nhân.
Một trăm ngàn thượng phẩm Linh thạch mua một con chim?
Đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đó.
Mà Tiểu Hồng nghe thấy Cẩm Niên nói vậy, đứng trên bờ vai Sở Cuồng Nhân, ríu rít hô lên.
“Có lầm không vậy, có một trăm nghìn thượng phẩm Linh thạch mà muốn mua bản thần Hoàng?”
“Nữ nhân xấu xa, đi mau thôi, không bán.”
“Ta sẽ không rời khỏi ca ca đâu.”
Nhưng Thần Hoàng mắng như vậy lại phát ra tiếng ríu rít, Cẩm Niên càng thấy đáng yêu.
“Con chim này có sức sống như vậy, bình thường trêu đùa càng thú vị, như vậy đi, ta cho ngươi thêm một trăm ngàn thượng phẩm Linh thạch nữa.”
Cẩm Niên cực kỳ thổ hào nói.
Nàng là quý nữ của Thiên Vương cung, căn bản không thiếu chút linh thạch này.
“Ta sẽ không bán con chim này, nhưng ngươi muốn con chim này cũng không phải không có biện pháp.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
“Biện pháp gì?”
“Ngươi và ta đấu cầm một trận, thắng, chim về ngươi, thua, ta muốn Hỏa Linh Tinh của ngươi.” Sở Cuồng Nhân nói.
Nghe nói như thế, mọi người ở đây sững sờ.
Ngay cả Phiêu Tuyết tiên tử đang định rời đi cũng dừng bước.
“Vị đạo hữu này lại muốn đấu cầm với Cẩm Niên?”
“Hừ, không biết sống chết, ngay cả Phiêu Tuyết tiên tử cũng không phải đối thủ của Cẩm Niên, một tên tiểu tử không biết xuất hiện từ nơi nào, làm gì có bản lĩnh này?” Bên cạnh, Thương Nguyên Thánh Tử cười một tiếng.
Mà ở đây, phần lớn mọi người đều có suy nghĩ giống hắn ta.
Trong Thương Khung tinh, người Thiên âm tông am hiểu cầm đạo nhất, vậy mà Phiêu Tuyết tiên tử của Thiên âm tông đều thua Cẩm Niên.
Tên gia hỏa không biết từ đâu ra này lại có thể thắng được Cẩm Niên sao?
Mọi người không tin.
“Chắc hẳn tiểu tử này cũng có kĩ năng, nhưng đáng tiếc, đối mặt với tu sĩ cầm đạo như Cẩm Niên, hắn chỉ có thể thua.”
“Chậc chậc, thật sự không biết trời cao đất rộng.”
“Nhìn hắn thua thế nào đi.”
Cẩm Niên buồn cười nhìn Sở Cuồng Nhân một cái, “Ngươi muốn tặng không con chim này cho ta cũng không dùng cách này đâu.”
“Thử một chút đi.”
Đối với nghi vẫn của mọi người xung quanh, Sở Cuồng Nhân không để ý.
Hắn nhảy lên, đi lên tòa nhà cao.
Cẩm Niên cũng giống vậy, đi đến trước mặt hắn, lấy cổ cầm ra.
“Ta để ngươi đàn trước.” Cẩm Niên nói.
“Không được, ta khuyên ngươi vẫn nên đàn trước đi, nếu không ngươi sẽ không có cơ hội đâu.” Sở Cuồng Nhân chân thành đề nghị một câu.
“Cuồng vọng, ta bảo ngươi đàn trước thì ngươi đàn trước đi.”
Cẩm Niên cau mày, có chút không vui.
Những người khác thấy vậy đều cảm thấy Sở Cuồng Nhân khoác lác.
“Cứ giả trâu bò đi, lát nữa thua thì càng xấu hổ.”
“Đúng vậy.”
Sở Cuồng Nhân ngoảnh mặt làm ngơ với nghị luận của mọi người.
Hắn lấy Nhiễu Lương ra.
Nhiễu Lương vừa ra, trong đám người, hai mắt Phiêu Tuyết tiên tử đột nhiên tỏa sáng, không khỏi tán thưởng một tiếng, “Hảo cầm!”
“Phiêu Tuyết thích chiếc cầm này.”
“Bất luận là chất liệu hay là chế tạo, chiếc cổ cầm này đều là hàng thượng thừa, thậm chí còn tốt hơn chiếc cổ cầm lúc trước của ta.”
Nghe thấy vậy, Thương Nguyên Thánh Tử như có điều suy nghĩ.
“Nếu ngươi đã muốn ta đàn trước, vậy ta sẽ không khách khí.”
Sở Cuồng Nhân đặt cổ cầm lên đầu gối, mười ngón tay khẽ động.
Trong nháy mắt tiếng cầm vang vọng, trên mặt Cẩm Niên không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó hai mắt trừng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Đám người vốn ồn ào cũng lập tức trở nên vô cùng an tĩnh.
Một cỗ đạo vận mênh mông quanh quẩn ra, tâm thần của mọi người giống như bị kéo đến một mảnh thiên địa mênh mông.
Nhất là Cẩm Niên, nàng bị đạo vận ảnh hưởng, cả người đứng trong mảnh thiên địa mênh mông này, đạo vận cuồn cuộn bàng bạc giống như thủy triều, từng cơn sóng liên tiếp dũng mãnh lao về phía nàng, khiến nàng khó mà chống đỡ.
Quá kinh khủng.
Loại cầm âm này, loại đạo vận này, quá kinh khủng.
Cẩm Niên run rẩy giơ tay lên, muốn đánh đàn chống cự cầm âm của Sở Cuồng Nhân, nhưng ngón tay nàng rơi trên dây đàn, lại phát hiện mình không thể đánh ra bất cứ tiếng vang nào.
Cầm đạo của nàng, hoàn toàn bị chế trụ!
“Trên đời này, tại sao lại có đạo vận cầm âm này? !”