“Một khúc này đã khiến mấy Đạo Tử tiến vào trạng thái lĩnh ngộ rồi?”
Các Thánh Nhân của Huyền Thiên tông vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ tiếng đàn của Sở Cuồng Nhân lại có hiệu quả này, nhưng cẩn thận suy nghĩ, trong tiếng đàn ẩn chứa đạo vận lại cảm thấy đương nhiên.
Quả nhiên cầm âm kia là nhân gian hiếm thấy.
Đó là âm thanh tự nhiên chân chính!
Những ngày này, mấy người kia được Sở Cuồng Nhân huấn luyện, đã sớm tích lũy không ít cảm ngộ, bây giờ được cầm âm dẫn đạo, một mạch bạo phát, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, thực lực tăng mạnh cũng không phải không được.
“Lam Vũ, sau này ngươi đàn chiếc đàn này đi.”
Sở Cuồng Nhân cười, thu hồi cổ cầm.
Sau đó, giống như hắn nhớ tới cái gì, nói với Lam Vũ: “Đúng rồi, ngươi nói ta có nên đặt tên cho chiếc cổ cầm này không?”
“Nhiễu Lương, chiếc cổ cầm này tên là Nhiễu Lương.”
Lam Vũ vội vàng nói, “Đây là Như Yên trưởng lão nói.”
Nàng nhớ lại lúc Như Yên trưởng lão giao cổ cầm cho nàng, trịnh trọng nói cái tên này cho nàng, bảo nàng đừng để Sở Cuồng Nhân lấy tên.
Năng lực lấy tên của hắn, bà ấy thật sự không dám khen tặng.
“Ừm? Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt sao? Đúng là tên tốt, đáng tiếc, lúc đầu ta còn muốn lấy tên là Kinh Lôi đấy.”
Sở Cuồng Nhân tiếc hận nói.
Kinh Lôi?
Thanh âm lớn sao?
Trong lòng Lam Vũ không nhịn được thầm mắng một câu đậu đen rau muống.
Sau khi đám người Nam Cung Hoàng đánh bại phân thân kiếm khí liền tụ tập lại một chỗ nghị luận, thảo luận cầm âm vừa rồi.
“Các ngươi có biết cầm âm vừa rồi ở đâu ra không? Quá huyền diệu, ta nghe một chút đã tiến vào trạng thái lĩnh ngộ rồi.”
“Đúng vậy, quá lợi hại.”
“Loại đạo vận mênh mông kia, ta chưa từng nghe thấy, người đàn ra tiếng kia nhất định là một vị đại tông sư cầm đạo khó lường.”
“Nhưng làm sao vị đại tông sư này lại xuất hiện ở đây?”
“Hơn nữa còn giúp chúng ta lĩnh ngộ.”
“Chắc hẳn chưởng môn biết, lát nữa hỏi hắn một chú.” Nam Cung Hoàng nói, đột nhiên nhìn thấy hai người Sở Cuồng Nhân từ cách đó không xa đi đến.
Mấy người vội vàng nghênh đón.
“Chưởng môn, ngươi đến rồi, ngươi có biết cầm âm vừa rồi là thế nào không?” Mộ Dung Hiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Đương nhiên.”
“Không biết là vị đại tông sư cầm đạo nào, có thể để chúng ta gặp mặt không, chúng ta muốn cảm tạ hắn một chút.”
Nam Cung Hoàng nói.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Sở Cuồng Nhân nói.
Nghe thấy vậy, mọi người không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Lam Vũ.
“Lam Vũ, là ngươi đàn?”
Sở Cuồng Nhân: ? ? ?
Vì sao các ngươi lại nghĩ tới Lam Vũ, chẳng lẽ suy nghĩ đầu tiên không phải là bản chưởng môn đàn sao?
“Ta nghe Tiểu Băng nói, trình độ cầm đạo của Lam cô nương rất tốt, nhưng vẫn chưa được nghe, hôm nay vừa thấy, quả thật phi thường.”
Mộ Dung Hiên tán thưởng.
Mà Quân Di lại lộ ra vẻ chần chờ: “Ta đã nghe qua Lam Vũ đàn, đúng là êm tai, nhưng hình như chưa đến mức này.”
“Không phải ta đàn, là công tử.”
Lam Vũ chỉ vào Sở Cuồng Nhân.
Mọi người nghe vậy, kinh ngạc nhìn Sở Cuồng Nhân.
“Chưởng môn biết đánh đàn?”
“Thế nào, rất kinh ngạc sao?” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
“Không phải, chưởng môn, trước kia chưa từng nghe nói ngươi biết đánh đàn nha.” Nam Cung Hoàng ngạc nhiên nói.
“Ta biết nhiều lắm, chẳng lẽ cái gì cũng phải nói với ngươi?”
Sở Cuồng Nhân liếc mắt nói.
“Vậy thì không cần.” Nam Cung Hoàng gãi đầu một cái nói.
Sở Cuồng Nhân nói là hắn đàn, mọi người cũng không hề nghi ngờ, dù sao Sở Cuồng Nhân đã lộ ra quá nhiều chỗ thần kỳ, bây giờ có thêm thân phận đại tông sư cầm đạo cũng không phải chuyện khó hiểu gì.
“Đúng rồi, chưởng môn, hiện tại chúng ta đã đánh bại phân thân kiếm khí của ngươi rồi, không biết có huấn luyện nữa không.”
Nam Cung Hoàng hỏi.
“Không có, khoảng cách đến cuộc tranh bá còn chưa đến bảy ngày, huấn luyện gì nữa, ngày mai xuất phát đến Bạch Hổ vực.”
Nghe Sở Cuồng Nhân nói vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Giờ khắc này, bọn họ có cảm giác nói không ra lời.
“Sao ta lại có cảm giác không vui lắm nhỉ?”
Mộ Dung Hiên nói.
Một mặt, bọn họ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng loại tra tấn không phải cho người này đã kết thúc, mặt khác, bọn họ cũng nhận ra mình đã tiến bộ, hi vọng cuộc huấn luyện này có thể tiếp tục.
“Có phải các ngươi bị ngược đến nghiện rồi không, vậy sau khi trở về ta sẽ sắp xếp cho các ngươi một cuộc huấn luyện càng hăng hái hơn nhé.”
Sở Cuồng Nhân nhìn Mộ Dung Hiên một chút rồi nói.
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức cảm thấy tê cả da đầu, huấn luyện lúc này đã như địa ngục rồi, càng hăng hái hơn thì như thế nào nữa?
“Đừng, chưởng môn, ta nói đùa thôi.”
“Đó là Mộ Dung Hiên nói, chúng ta đều không nói gì.”
“Đúng đúng, nếu muốn huấn luyện, ngươi huấn luyến Mộ Dung Hiên là được.”
Mọi người đùa giỡn một hồi.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân liền để bọn họ trở về chuẩn bị một chút.
Ngày thứ hai.
Sở Cuồng Nhân lấy Thận Lâu ra.
Thận Lâu to lớn lơ lửng trên không trung Huyền Thiên tông, thân thuyền to lớn khiến mọi người đều cảm thấy áp bách.
“Chưởng môn, bảo trọng.”
Trước sơn môn.
Đám người Như Yên trưởng lão đưa tiễn Sở Cuồng Nhân và một đám Đạo Tử.
Cuộc thiên kiêu tranh bá lần này, bọn họ đại biểu cho Huyền Thiên tông, trên vai mỗi người đều gánh vác vinh nhục của Huyền Thiên tông.
“Được, chúng ta đi trước.”
Sở Cuồng Nhân và một đám Đạo Tử đi lên Thận Lâu.
Ngay sau đó, phần đuôi Thận Lâu bộc phát ra hai cỗ khí lưu to lớn, thôi động Thận Lâu đi xa, lưu lại hai đạo bạch ngấn trong biển mây và đám đệ tử bị thổi đến ngã trái ngã phải.
“Sức lực của Thận Lâu thật lớn a!”
“Chậc chậc, nếu có thể ngồi lên đó một lần thì tốt biết mấy.”
...
Phía trên Thận Lâu.
Lần đầu tiêm đám người Nam Cung Hoàng, Tần Vô Song đi lên, nhìn thấy lầu các kiến trúc, hòn non bộ, lâm viên, không khỏi chấn động.
Đây là Tiên Chu? !
Đây quả thực là một tòa thành trì trên không đó.
So với đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên còn tốt hơn, hắn ta đã lên Thận Lâu một lần rồi, nhưng lần đó trải qua chuyện không tốt đẹp gì.
Nghĩ đến chuyện của Mộ Dung gia, ánh mắt hắn ta tối đi mấy phần.
Nhưng sau đó nhìn thấy đám người Nam Cung Hoàng nhìn xung quanh Thận Lâu, khóe miệng không khỏi hiện ra nụ cười.
Hắn ta đi tới, nhìn mấy người một chút, “Thôi đi, nhìn dáng vẻ như chưa thấy qua việc đời của các ngươi này, mất mặt quá.”
“Thận Lâu quả thực hùng vĩ.”
Nam Cung Hoàng nói, chỉ sợ tìm khắp Thương Khung tinh cũng không thể tìm ra một chiếc Tiên Chu như vậy.
“Được rồi, các ngươi tìm phòng ở đi, đoán chừng phải hai ba ngày nữa mới đến Bạch Hổ vực.”
Sở Cuồng Nhân nói, trong bốn vực, khoảng cách từ Thanh Long vực đến Bạch Hổ vực là xa nhất, mà lần này thiên kiêu bốn vực tranh bá lại được tổ chức tại thành trì đứng đầu trong Bạch Hổ vực, cho dù dùng Thận Lâu đi cũng phải bỏ ra chút thời gian.
“Vâng, chưởng môn.”
Đám người Nam Cung Hoàng tản ra tự đi tìm chỗ ở.
Mà Tiểu Hồng đã hóa thành bản thể lại đang vui chơi trên Thận Lâu, bay qua bay lại giữa các lầu các.
“Tiểu Hồng, cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng đồ.”
“Được rồi, ca ca.”
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, cũng không quản đối phương.
Đến buổi tối, đám người Nam Cung Hoàng, Quân Di tập hợp lại một chỗ, nhìn ánh trăng, lấy rượu và điểm tâm ra, ngắm trăng uống rượu.
“Không bằng, chúng ta tới luận đạo đi.”
Đột nhiên, Mộ Dung Hiên đột nhiên có ý tưởng.
“Được.”
“Đang có ý đó.”
Mấy người cũng không cự tuyệt.
Chỉ có Thương Tình Tuyết yên lặng đi tới một bên, không tham dự, tu vi của nàng quá yếu, tùy tiện đi lên luận đạo sẽ gặp phản phệ.
Nhưng ở một bên nhìn, có lẽ sẽ có cảm ngộ.
Mấy người luận đạo, nhưng đều không phân cao thấp.
Sau đó, bọn họ đột nhiên nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, mấy người liếc nhau, mỗi người đều phóng ra đạo vận của mình, dũng mãnh lao về phía Sở Cuồng Nhân.