Trong sơn cốc.
Một đám Đạo Tử Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên đang chiến đấu với phân thân kiếm khí.
Các loại kiếm đạo tuyệt học từ trong tay bọn họ thi triển ra, thậm chí trong đó còn không thiếu Thánh Nhân pháp, uy thế tuyệt luân, kinh thiên động địa.
Nhưng cỗ phân thân kiếm khí kia của Sở Cuồng Nhân quá cường đại, một thân kiếm khí vô cùng tinh thuần, kiếm chi đạo vận trực tiếp đè ép tất cả mọi người ở đây, mặc cho mọi người thi triển đủ loại thủ đoạn cũng không làm gì được hắn.
Phân thân kiếm khí đưa tay chém ra một kiếm, nhằm vào Mộ Dung Hiên, kiếm khí chém ra, cuốn theo một cỗ kiếm chi đạo vận kinh khủng vô biên.
Dưới cỗ lực lượng này, đồng tử Mộ Dung Hiên co rụt lại, căn bản không thể địch nổi, cả người bị kiếm khí đánh bay ra ngoài gần một trượng, đập thành một cái hố to trên mặt đất, cảm giác xương cốt trong cơ thể đã vỡ nát.
Hắn ta trực tiếp phun ra một ngụm máu, cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn ta không cách nào động đậy, nhìn phân thân kiếm khí dường như không thể chiến thắng kia, bỗng nhiên trong đầu Mộ Dung Hiên xuất hiện một suy nghĩ... Cứ nằm như vậy cũng rất tốt.
Nhưng lúc này, một trận gió nhẹ lướt qua thân thể hắn ta, mang them một cỗ đạo vận huyền diệu và sinh cơ chi lực, cấp tốc chữa trị thương thế cho hắn ta.
Chỉ lát sau, thương thế trên cơ thể hắn ta đã khôi phục bảy tám phần.
Sở Cuồng Nhân ngồi cách đó không xa cười tủm tỉm nhìn về phía này: “Còn nằm làm gì nữa, lười biếng à, như vậy không được, đi, tiếp tục đi lên.”
Khóe miệng Mộ Dung Hiên co giật một chút, nhưng sau đó nhìn về phía phân thân kiếm khí, ánh mắt lộ ra chiến ý, cầm kiếm, lại lần nữa xông tới.
“Cửu Dương Thần Quyết, Thất Dương Trảm!”
Chỉ thấy toàn thân hắn ta đều có đạo vận lưu chuyển, một cỗ đạo vận vô cùng nóng rực mãnh liệt tuôn ra, hóa thành bảy quả hỏa cầu thật lớn, giống như bảy vòng mặt trời lơ lửng giữa không trung, sau đó cùng lao về phía phân thân kiếm khí.
Lại thấy phân thân kiếm khí khoát tay, một đạo kiếm quang màu tím xẹt qua hư không, bảy quả hỏa cầu bị phá nát, kính khí và hỏa diễm bàng bạc bị kiếm khí cuốn lấy, giống như một trận từ trường bao phủ bốn phương tám hướng.
Đạo Tử bốn phía lập tức bị cơn gió lốc này quét bay ra ngoài.
“Móa nó, như vậy cũng được sao?”
“Thế mà nó lại dùng chiêu thức của Mộ Dung Hiên để đối phó chúng ta, trình độ kiếm đạo bực này, thật sự chỉ là một cái phân thân sao?”
“Đây chỉ là sáu mươi phần trăm thực lực của chưởng môn...”
Mọi người kinh thán, cắn răng, lại lần nữa xông thẳng về phía phân thân.
Một trận chiến này, kéo dài tới một canh giờ.
Trong vòng một canh giờ, mỗi Đạo Tử ít nhất đều bị thương nặng hai lần, vết thương nhẹ nhiều vô số kể.
Một trận chiến trôi qua, linh lực của mấy người khô kiệt nằm trên mặt đất.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua trời chiều, vỗ tay mấy tiếng, kiếm khí tiêu tán.
Hắn nhìn mấy người Nam Cung Hoàng, cười nhạt nói: “Buổi sáng ngày mai vẫn ở nơi này, chúng ta tiếp tục, ta đã nói trong vòng một tháng các ngươi phải đánh bại phân thân này của ta, hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
“Cơ hội còn nhiều.”
Nhìn Sở Cuồng Nhân cười híp mắt, đám người Nam Cung Hoàng chỉ cảm thấy vị chưởng môn trước mặt này không phải là ma quỷ giả trang chứ? !
Mau trả chưởng môn ôn hòa nhã nhặn kia lại cho chúng ta đi!
“Cứ như vậy đi, mai gặp lại.”
Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ rời đi, mà mọi người nằm dưới đất lại liếc nhau, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm, trong lòng kêu khổ không thôi.
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên, khoảng cách đến cuộc tranh bá còn ba tháng nữa, nói cách khác, trận đặc huấn này của chúng ta còn phải kiên trì hơn hai tháng, trời ạ, ta không sống được.” Trác Hàm kêu rên.
“Không được, không thể để chưởng môn xem thường chúng ta.”
Quân Di cắn răng.
Vẻ mặt thất vọng của Sở Cuồng Nhân lúc trước vẫn còn lưu lại trong lòng nàng, khiến nàng càng quyết tâm, “Cho dù chết cũng phải kiên trì.”
“Ngươi muốn chết cũng không xong, chưởng môn vẫy tay thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật một cái, ngươi vẫn phải tiếp tục chịu ngược đãi.” Nam Cung Hoàng nói.
“Này, các ngươi có trở về không?”
Mộ Dung Hiên nói.
“Không trở về, không chút khí lực nào.”
“Ta cũng giống vậy, lát nữa ta sẽ cho ngươi đưa chút đồ ăn đến cho chúng ta, thuận tiện lấy thêm mấy bộ quần áo.” Nam Cung Hoàng nói.
Mọi người ngồi trên mặt đất, bắt đầu khôi phục linh lực, vận chuyển công pháp trong cơ thể, bọn họ lại phát hiện có chút không đúng.
“Các ngươi có phát hiện không, tốc độ khôi phục linh lực trong cơ thể đã trở nên nhanh hơn.” Nam Cung Hoàng nói.
“Ta cũng có cảm giác này.”
“Là bởi vì Tẩy Tủy trì.”
Mộ Dung Hiên như có điều suy nghĩ, “Là bởi vì Tẩy Tủy trì cải thiện căn cốt của chúng ta, cho dù chúng ta vận chuyển công pháp hay là tốc độ khôi phục linh lực đều nhanh hơn, hiệu suất cũng cao hơn.”
“Ừm, không sai.”
Mọi người gật đầu, nhìn về phía Tẩy Tủy trì, ánh mắt lộ ra kinh thán, bọn họ không phải người ngốc, tự nhiên biết đối với một tông môn, Tẩy Tủy trì này có tác dụng như thế nào.
Tiêu chuẩn đánh giá tiềm lực của một tông môn chính là dựa vào nhân tài.
Mà Tẩy Tủy trì này, có thể chế tạo lượng lớn nhân tài!
“Cái này chỉ sợ sẽ là nơi mấu chốt để Huyền Thiên tông hưng thịnh!”
“Tẩy Tủy trì này quá quan trọng.”
“Vậy mà chưởng môn lại tùy ý đặt vật quan trọng như vậy ở đây, cũng quá tùy ý đi.”
“Chắc hẳn có thiết lập cấm chế đi, vật này, ngay cả Thánh Nhân cũng vô cùng chú ý, sẽ không để nó xảy ra vấn đề.”
Một lát sau.
Có mấy đệ tử mang theo một bộ quần áo, đồ ăn tới.
Khi thấy một đám Đạo Tử nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, dáng vẻ như bị ép khô, không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Rốt cuộc chưởng môn đã an bài đặc huấn gì cho bọn họ thế?
Khủng bố như vậy? !
Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ rời đi, cũng không trở lại Lăng Thiên Đạo Cung ngay, mà đến một sơn cốc thanh tịnh.
Sơn cốc này chính là nơi ở của Thanh Sương Thánh Nhân.
“Chưởng môn, ngươi đã đến.”
Thanh Sương Thánh Nhân nhìn thấy Sở Cuồng Nhân tới, hai mắt tỏa sáng.
“Ừm, ta đến xem linh mễ mọc như thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm.”
Thanh Sương Thánh Nhân dẫn Sở Cuồng Nhân đi đến mấy mẫu ruộng phía trước.
Linh khí trên ruộng lúa này vô cùng nồng đậm.
Đây là một loại linh mễ, chính là gạo ẩn chứa linh khí.
Hàm lượng linh khí trong linh mễ không bằng một số bảo dược, nhưng giá trị lại vượt xa bảo dược, thậm chí ngay cả bảo dược Thánh cấp cũng không sánh bằng.
Bởi vì linh mễ có thể trồng trọt trên quy mô lớn, thời gian chín cực kì ngắn, tu sĩ cũng dễ hấp thu hơn bảo dược.
Bây giờ tại Thương Khung tinh, không có mấy đạo thống Thánh Nhân có linh mễ, Lôi âm Tự chính là một trong số ít đạo thống có được.
Đây cũng là nguyên nhân cơm chay của bọn họ nổi danh là ngon nhất thiên hạ.
Nhưng linh mễ của Lôi âm Tự còn kém xa linh mễ mà Sở Cuồng Nhân đưa cho Thanh Sương Thánh Nhân trồng trọt.
Linh mễ của Lôi âm Tự chỉ là linh mễ bình thường, còn linh mễ của Sở Cuồng Nhân là do hắn rút thưởng được!
Là vật cấp truyền thuyết!
“Ta đã thu hoạch một lần, sản lượng khoảng một nghìn cân hai mẫu, chỗ ta trồng hai mươi mẫu, hiện tại tổng số lượng linh mễ dự trữ khoảng hai mươi nghìn cân.”
“Một năm có thể thu hoạch mấy lần?”
“Được tinh khí Ất Mộc gia trì, một năm có thể sản xuất bốn lần, cũng chính là tám mươi nghìn cân.” Thanh Sương Thánh Nhân nói.
“Tám mươi nghìn cân, như vậy còn thiếu rất nhiều.”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, đệ tử trong Huyền Thiên tông có hơn mười vạn người, tám mươi nghìn cân linh mễ này căn bản chính là hạt cát trong sa mạc.
“Hiện tại chỉ có thể cung cấp cho một số đệ tử chân truyền ăn, muốn sử dụng trên phạm vi lớn, còn phải mở rộng quy mô trồng trọt.”
“Quy mô có thể mở rộng, nhưng tinh khí Ất Mộc của ta không có cách nào thúc đẩy nhiều linh mễ sinh trưởng như vậy.” Thanh Sương Thánh Nhân nói.
Tinh khí Ất Mộc chính là pháp môn tu hành của Thanh Sương Thánh Nhân, có thể gia tốc tốc độ sinh trưởng của linh dược.
Nhưng Thanh Sương Thánh Nhân chỉ có một người, tinh khí Ất Mộc mạnh hơn cũng không thể thúc đẩy nhiều linh mễ sinh trưởng như vậy.
“Không sao, từ từ sẽ đến.”