Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 271: Quá coi thường người đi, các đạo tử chiến phân thân kiếm khí

Chương Trước Chương Tiếp

“Hồ nước này lại có thể tẩy kinh phạt tủy, cải thiện căn cốt!”

“Trời ạ, sao chưởng môn lại có được thứ này?”

“Khó trách lại tên là Tẩy Tủy trì.”

“Khiến người ta rất kinh ngạc.”

Mọi người kinh hô không thôi.

Bọn họ đã từng nghe nói đến vật có thể cải thiện căn cốt nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, đừng nói đến chuyện bản thân được thể nghiệm.

Bên trái hồ nước.

Quân Di cảm giác linh lực trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn, nhưng lúc này thân thể trống rỗng không ngừng có năng lượng của Tẩy Tủy trì tràn vào.

Dưới cỗ năng lượng này, căn cốt của nàng không ngừng được cải thiện.

“Linh lực tiêu hao hầu như không còn, trong cơ thể là một mảnh hư vô, như vậy có thể tiếp nhận năng lượng của Tẩy Tủy trì tốt hơn.”

Nói đến đây, trong mắt Quân Di lộ ra vẻ giật mình, “Khó trách chưởng môn lại làm chúng ta đến kiệt sức, thì ra là thế.”

“Khụ khụ...”

Một nữ Đạo Tử chìm một nửa mặt vào trong hồ nước bị sặc, ho hai tiếng, vẻ mặt cổ quái nhìn Quân Di, Thương Tình Tuyết và một nữ Đạo Tử dường như nghĩ đến cái gì, mặt mũi đỏ bừng.

Lúc này Quân Di mới phản ứng được, mình đúng là sơ sót.

“Ấy, ta không có ý kia.”

“Hiểu mà hiểu mà.”

“Các ngươi có ý gì, ta không hiểu.”

“Hừ, Kim Phi Yến, ngươi giả vờ cái gì, ngày thường ngươi là người cợt nhả nhất, lần trước ta đến phòng ngươi còn nhìn thấy ngươi ôm bức họa của chưởng môn, vẻ mặt phát xuân đó.”

“A, ngươi nhìn thấy rồi, ta bóp chết ngươi.”

Mấy nữ tử nháo trong nước, tiếng cười thanh thúy êm tai.

Mà bên kia hồ nước, mấy Đạo Tử Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên nghe thấy âm thanh đùa giỡn của mấy nữ tử, máu mũi cũng sắp chảy ra.

Mặc dù Sở Cuồng Nhân đã bố trí cấm chế tại Tẩy Tủy trì, nhưng chỉ ngăn cách linh niệm, phòng ngừa bọn họ nhìn trộm, lại không ngăn cách âm thanh.

“Mấy nữ tử này lại to gan như vậy, dám ở sau lưng vấy bẩn chưởng môn, hừ, sao lại không làm thế với ta đi!”

Đạo Tử Trác Hàm hừ nhẹ một tiếng.

“Cắt... Mơ mộng hão huyền.”

Mọi người khinh bỉ nhìn hắn ta một cái.

“Các ngươi nói xem, chỉ ngâm trong Tẩy Tủy trì đã có thể tẩy kinh phạt tủy, vậy nếu uống một ngụm sẽ như thế nào?”

Đột nhiên, Tần Vô Song trầm ngâm nói.

“Cái kia... Ngươi muốn uống nước tắm à?”

Mộ Dung Hiên cổ quái nói.

Tần Vô Song trầm mặc một lát, “Coi như ta không nói gì.”

“Ùng ục.”

Lúc này, bên cạnh mọi người truyền đến tiếng nuốt.

Mấy người không thể tin được nhìn về phía Trác Hàm.

“Móa ơi, ngươi uống thật.”

“Ngươi thật trâu bò.”

“Ta đang nghiệm chứng một chút, hơn nữa, đây chính là bảo vật có thể tẩy kinh phạt tủy, ta uống một ngụm thì sao?”

Trác Hàm nhếch miệng.

“Cảm giác thế nào?” Tần Vô Song mong đợi hỏi.

“Ngọt ngào, năng lực trong Tẩy Tủy trì phun trào trong cơ thể càng thêm rõ ràng, dường như có thứ gì đó muốn dũng mãnh tiến ra.”

Ục Ục...

Chỉ thấy sau lưng Trác Hàm nổi lên mấy bọt khí.

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn ta, Nam Cung Hoàng bình tĩnh nói: “Ngươi đừng nói với ta, vừa rồi ngươi mới đánh rắm nhá.”

Trác Hàm xấu hổ, “Không kiềm chế được, không kiềm chế được...”

“Móa nó! Ta giết ngươi.”

“Ta không thể ngâm trong Tẩy Tủy trì nữa.”

Đám người Nam Cung Hoàng muốn bò lên bờ, lúc này Trác Hàm yếu ớt nói: “Chưởng môn nói, chúng ta phải ngâm đủ một canh giờ mới được.”

Mọi người nghe vậy trầm mặc một lát, yên lặng lui trở về.

Một canh giờ dần trôi qua.

Mọi người phát hiện, màu nước trong vắt ban đầu đã trở nên đục ngầu, đó là tạp chất trong cơ thể bọn họ bài xuất ra ngoài.

...

Một lúc lâu sau, Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ trở lại Tẩy Tủy trì.

Mọi người đã mặc chỉnh tề, ngâm trong Tẩy Tủy trì một canh giờ, căn cốt của bọn họ đã được cải thiện, thần thái sáng láng.

Sở Cuồng Nhân nhìn Tẩy Tủy trì, phát hiện nước hồ đục ngầu, nhưng cũng không để ý, một lát nữa, Tẩy Tủy trì sẽ tự động loại bỏ những tạp chất này, vô cùng thuận tiện.

“Rất tốt, hiện tại tiếp tục đặc huấn đi.”

Sở Cuồng Nhân nói, dẫn mọi người tới một sơn cốc.

Hắn tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống.

Vỗ tay mấy cái.

Một cái phân thân kiếm khí xuất hiện, hắn từ tốn nói: “Phân thân kiếm khí này có khoảng sáu mươi phần trăm thực lực của ta, không quản các ngươi dùng biện pháp gì, trong một tháng, đánh bại nó cho ta.”

Hả? !

Một cái phân thân kiếm khí, có sáu mươi phần trăm thực lực?

Mấy người Nam Cung Hoàng đưa mắt nhìn nhau.

Phải biết, bọn họ chính là Đạo Tử của Huyền Thiên tông, để bọn họ liên hợp đối phó với một cái phân thân kiếm khí chỉ có sáu mươi phần trăm của Sở Cuồng Nhân, chuyện này khỏi có chút đại tài tiểu dụng đi.

Cho dù mọi người vô cùng sùng bái Sở Cuồng Nhân, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút bị xem thường.

“Chưởng môn, ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi.”

“Vậy thử một chút?”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

“Ta tới.”

Nam Cung Hoàng đi lên trước, không thèm lấy Thánh Kiếm Uyên Hồng ra, đưa tay đánh ra một quyền về phía phân thân kiếm khí.

Nhưng lại thấy phân thân kiếm khí đưa tay chém ra một kiếm.

Kiếm khí vô cùng dồi dào, phút chốc xé rách đạo vận của Nam Cung Hoàng, lực lượng kinh khủng đánh lên người, hắn ta bay ngược ra ngoài.

Nam Cung Hoàng phun ra máu tươi, gãy mất mấy cái xương, mọi người thấy thế, vội vàng đi lên nâng hắn ta dậy.

“Nam Cung, ngươi không sao chứ?”

“Chưởng môn, hạ thủ như vậy có chút nặng.”

Quân Di nhìn phân thân kiếm khí, có chút tê dại da đầu nói.

“Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực!”

“Nam Cung, ngươi quá coi thường đối thủ của ngươi, ta đã nói phân thân kiếm khí này có sáu mươi phần trăm thực lực của ta, vậy mà ngươi còn không cần kiếm, là đánh giá mình quá cao, hay là quá coi thường vị chưởng môn này rồi?” Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi đến trước mặt Nam Cung Hoàng nói.

Khuôn mặt Nam Cung Hoàng trắng bệch, trên mặt tràn đầy hổ thẹn, “Là ta quá tự đại, xin chưởng môn cho ta thêm một cơ hội.”

Sở Cuồng Nhân đưa tay thôi động Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, một trận gió nhu hòa lướt qua thân thể đối phương, nhanh chóng chữa trị thương thế cho hắn ta.

Trong chốc lát, Nam Cung Hoàng đã lần nữa trở lại bình thường.

Thứ này còn có tác dụng hơn phần lớn đan dược chữa thương.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra chưởng môn xuống tay nặng như vậy, là có chỗ dựa vào.

“Hiện tại, ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, ta có Xuân Phong Hóa Vũ Thuật trong tay, chỉ cần các ngươi còn một hơi thở, ta cũng có thể cứu sống, cho nên phân thân kiếm khí của ta sẽ không lưu thủ.”

Sở Cuồng Nhân cười híp mắt nói với mọi người.

Sau khi nhìn thấy thảm trạng của Nam Cung Hoàng, lại nhìn thấy nụ cười này của Sở Cuồng Nhân, bọn họ không khỏi rùng mình một cái.

Mặc dù không chết, nhưng tuyệt đối sẽ thống khổ.

“Mười giây nữa sẽ động thủ, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, mười...”

Sở Cuồng Nhân bắt đầu đếm ngược.

“Chín, tám, bảy...”

Sở Cuồng Nhân quay lại tảng đá xanh, ngồi xuống, “Sáu, năm...”

Đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên lấy binh khí ra, trên mặt tràn đầy ngưng trọng.

“Bốn, ba...”

Đạo vận trên người mấy người họ lưu chuyển, chuẩn bị bạo phát.

“Hai.”

“Một!”

Trong nháy mắt kết thúc đếm ngược, phân thân kiếm khí lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã đi tới trước mặt Thương Tình Tuyết.

Vẻ mặt Thương Tình Tuyết mơ hồ.

Khi dễ người à?

Nơi này nàng là yếu nhất, vì sao lại đối phó nàng đầu tiên? !

Không chờ nàng phản ứng lại, phân thân kiếm khí đã trực tiếp đánh ra một đạo kiếm khí, đánh bay nàng ra ngoài, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.

“Động thủ!”

Đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Quân Di cầm kiếm chém thẳng về phía phân thân kiếm khí.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)