Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 270: Đặc huấn bắt đầu, ta rất thất vọng với các ngươi, tẩy tủy trì

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày thứ hai.

Huyền Thiên tông, bên ngoài Trường Sinh điện.

Một đám Đạo Tử Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, Quân Di, Tần Vô Song tụ tập lại một, đang chờ Sở Cuồng Nhân đến.

Mà ở trong đó, trường hợp đặc biệt nhất chính là Thương Tình Tuyết mới gia nhập Huyền Thiên tông không lâu, nhưng mọi người cũng không có nghi vấn gì.

Dù sao tư chất Huyền Băng Đạo Thể còn đó, cũng có tư cách đứng một chỗ với bọn họ.

Thương Tình Tuyết đứng một bên, bí mật quan sát đám người Nam Cung Hoàng, Mộ Dung Hiên, dù sao những người này cũng là đệ tử ưu tú nhất của Huyền Thiên tông.

Thời gian trôi qua, hơn nửa canh giờ sau.

Sở Cuồng Nhân dẫn theo Lam Vũ khoan thai tới chậm, mà đám người Nam Cung Hoàng cũng không có ý trách tội, chắp tay hành lễ.

“Bái kiến chưởng môn.”

“Ừm, hôm nay gọi các ngươi tới đây, chắc hẳn các ngươi cũng rõ ràng là vì chuyện gì rồi, chính là vì cuộc thiên kiêu tranh bá kia, nói thật, cá nhân ta không có hứng thú với cuộc tranh bá này.”

“Nhưng ta cảm thấy đây là một cơ hội, để mấy người các ngươi đi ra nhìn chuyện đời cũng không tệ lắm, cho nên ta chuẩn bị một trận đặc huấn cho các ngươi, tránh cho lúc thi đấu lại khiến Huyền Thiên tông ta mất mặt xấu hổ.”

Sở Cuồng Nhân nói xong, vẻ mặt đám người cũng không có gì thay đổi.

Bọn họ đã sớm biết chuyện liên quan đến cuộc thiên kiêu tranh bá rồi.

Lúc này, Thương Tình Tuyết nhấc tay hỏi: “Chưởng môn, ta cũng phải tham gia cuộc thiên kiêu tranh bá lần này sao?”

Không phải nàng sợ hãi, mà bởi vì nàng vừa thức tỉnh Huyền Băng Đạo Thể, tu vi chỉ là Kim Đan cảnh mà thôi, ngay cả Tiểu Băng cũng kém xa tít tắp, để cho nàng đi tham gia thiên kiêu tranh bá, thuần túy là đi đánh xì dầu a.

“Cũng chưa chắc, nhưng ngươi vừa thức tỉnh Huyền Băng Đạo Thể, có thể nhân dịp đặc huấn này, mài giũa một chút, còn tham gia tranh bá, đến lúc đó xem tình huống mà quyết định.” Sở Cuồng Nhân nói.

“Ha, thì ra là thế.”

“Nếu không có vấn đề gì, bây giờ các ngươi đi theo ta đi.”

Sở Cuồng Nhân quay người dẫn mấy người rời đi.

Lãnh thổ Huyền Thiên tông rộng lớn, có rất nhiều sơn mạch, mà Sở Cuồng Nhân dẫn theo mấy người đi đến một sơn mạch yên tĩnh.

“Chưởng môn, ngươi dẫn chúng ta tới nơi này làm gì?”

Nam Cung Hoàng tò mò hỏi.

Hắn ta vừa dứt lời.

Một cỗ uy áp khủng bố không gì sánh kịp từ trên người Sở Cuồng Nhân phóng xuất ra, rơi trên người bọn họ.

Dưới cỗ uy áp này, bọn họ chỉ cảm thấy trên người đột nhiên có thêm Thập Vạn Đại Sơn, đến động một ngón tay cũng khó khăn.

Thương Tình Tuyết tu vi yếu nhất lập tức bị cỗ uy áp này áp đến nằm rạp trên mặt đất, mặt úp xuống, đến ngực cũng bị áp đến không còn.

Móa ơi!

Chưởng môn đang làm cái gì vậy?

Các Đạo Tử còn lại cũng hết sức chống đỡ.

“Đây là… Chiến Vương lĩnh vực.”

“Đây là Chiến Vương lĩnh vực của chưởng môn, thật khủng khiếp, cỗ áp lực này khiến ta có cảm giác còn kinh khủng hơn trọng lực ở sân thí luyện.”

Đám người Nam Cung Hoàng thôi động linh lực chống cự.

Nhưng bọn họ càng chống cự, Sở Cuồng Nhân thả ra Chiến Vương lĩnh càng khủng bố.

Thời gian dần trôi qua, Thương Tình Tuyết tu vi yếu nhất gần như sắp ngất.

Sở Cuồng Nhân khoát tay, linh lực hóa thành một bàn tay vô hình túm lấy Thương Tình Tuyết, ném sang một bên.

Lam Vũ nhanh tay lẹ mắt, đuổi ngay ra, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Công tử đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Theo áp lực của Chiến Vương lĩnh vực càng lớn, thời gian dần trôi qua, một đám Đạo Tử như Quân Di, Tần Vô Song cũng không chống đỡ nổi, cạn hết lực lượng nằm rạp trên mặt đất, nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn không có ý thu tay.

Mãi đến khi mấy người có dáng vẻ sắp ngất giống như Thương Tình Tuyết, hắn mới đưa ra ngoài phạm vi Chiến Vương lĩnh vực, ném sang một bên.

Trong lĩnh vực, chỉ còn lại hai người Mộ Dung Hiên và Nam Cung Hoàng đang khổ cực chống đỡ, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu đã nằm rạp trên đất.

Sở Cuồng Nhân thu hồi lĩnh vực.

“Một khắc.”

“Trong các ngươi, người có thực lực tốt nhất cũng chỉ có thể kiên trì trong Chiến Vương lĩnh vực của ta một khắc, thực sự… khiến người ta thất vọng.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Nghe hắn nói vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ xấu hổ.

Quá cùi bắp.

Ở bên ngoài, những người ở đây đều là Đạo Tử nổi tiếng, nhất là Nam Cung Hoàng, là một trong mấy vị Thiếu Đế thanh danh truyền xa.

Nhưng trước mặt Sở Cuồng Nhân vẫn quá yếu.

“Mặt khác, ta còn chưa thi triển hoàn toàn Chiến Vương lĩnh vực của mình.”

Sở Cuồng Nhân còn nói ra một sự thật tàn khốc nữa, khiến bọn họ xấu hổ đến mức hận không thể tìm vết nứt trên mặt đất chui vào.

“Được rồi, cũng không trách các ngươi, có lẽ là ta quá hi vọng vào các ngươi đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

Nhưng hắn nói như vậy, không những không khiến mọi người có chuyển biến tốt, ngược lại càng khiến bọn họ càng xấu hổ hơn, mấy nữ Đạo Tử như Quân Di nước mắt rưng rưng, xấu hổ đến sắp khóc.

Nếu những người khác nói như vậy còn tốt.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Sở Cuồng Nhân nói ra!

Trong lòng bọn họ, địa vị của Sở Cuồng Nhân quá cao, bọn họ vô cùng sùng bái hắn, xem hắn là thần tượng.

Nhưng vừa nghĩ tới thần tượng mình sùng bái như vậy lại thất vọng với mình, một trận mất mát to lớn lập tức bao phủ bọn họ.

Sở Cuồng Nhân nhìn dáng vẻ của mỗi người ở trong mắt.

Ừm.

Rất tốt, xem ra hiệu quả không tệ.

Chỉ có đánh bọn họ càng hung ác, mới có thể khiến bọn họ càng cố gắng phấn đấu, hiệu quả trận đặc huấn này mới càng rõ rệt.

“Đừng nằm ở đây nữa, đi theo ta.”

Sở Cuồng Nhân nói xong, liền đi sâu về phía thung lũng.

Các Đạo Tử đã hao hết lực lượng cắn răng, miễn cưỡng đứng lên, dìu dắt nhau, thất tha thất thểu đi theo Sở Cuồng Nhân.

Trước đó vì chống cự Chiến Vương lĩnh vực của Sở Cuồng Nhân, linh lực của bọn họ đã tiêu hao hầu như không còn, lúc này, chỉ mấy trăm bước ngắn ngủi, cho dù bọn họ đã dìu dắt nhau, vẫn cảm thấy toàn thân nhũn ra.

Nhưng rất nhanh, bọn họ liền cảm thấy một trận linh lực ba động và đạo vận kì lạ từ chỗ cách đó không xa truyền tới, tập trung nhìn qua, cách bọn họ không xa, có một hồ nước bốc lên sương trắng.

Hồ nước này rất lớn, ít nhất đường kính cũng phải hai mươi mét, ở giữa còn có một tấm ngăn, chia hồ nước thành hai bên.

Nhìn thấy hồ nước này, đám người Nam Cung Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ có thể cảm giác được bên trong hồ nước ẩn chứa một cỗ đạo vận huyền diệu.

Hồ nước này tuyệt đối là bảo vật không tầm thường!

“Chưởng môn, đây là cái gì vậy?”

“Tẩy Tủy trì, hiện tại trạng thái của các người vừa hay có thể ngâm vào, cởi sạch y phục ra cho ta, nam bên phải, nữ bên trái.” Sở Cuồng Nhân nói với mọi người.

Đám người Nam Cung Hoàng thì không có gì, nhưng mấy nữ tử Quân Di, Thương Tình Tuyết lại cảm thấy có chút xấu hổ.

“Còn thất thần làm gì, nhanh đi xuống đi, các ngươi ngâm trong đó một canh giờ, một lúc nữa ta sẽ trở về tìm các ngươi.”

Sở Cuồng Nhân nói xong liền rời đi.

Mấy ngươi đưa mắt nhìn nhau.

Đám người Nam Cung Hoàng đến bên phải Tẩy Tủy trì, cũng không có gì xấu hổ, trực tiếp lột sạch quần áo xuống nước.

Quân Di, Thương Tình Tuyết và hai nữ Đạo Tử khác đi sang bên trái, nhìn nhau một chút, chậm rãi cởi quần áo.

Mấy thân thể mềm mại, đẹp động lòng người bại lộ dưới ánh mặt trời, mấy người nhìn nhau, sau đó, một nữ Đạo Tử đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra vẻ đắc ý, đi xuống Tẩy Tủy trì đầu tiên.

Ba nữ tử còn lại thấy thế, nhếch miệng.

“Không phải lớn hơn một chút thôi sao, có gì mà đắc ý chứ!”

Sau khi mọi người tiến vào Tẩy Tủy trì, không tự chủ phát ra từng tiếng kinh hô.

Bọn họ cảm giác được, trong Tẩy Tủy trì có một cỗ lực lượng không ngừng chui vào trong cơ thể bọn họ, thanh tẩy tạp chất trong cơ thể, căn cốt đã định hình trước có xu hướng được cải thiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)