Vân Thành, Bái gia.
Bái thiếu dẫn theo Đại trưởng lão mất hứng mà về.
“Đáng giận, đột nhiên xuất hiện một tên trưởng lão dòng chính của Thương tộc.”
Bái thiếu lạnh hừ một tiếng nói.
Thực lực của Bái gia không yếu hơn Thương tộc, nhưng đáng tiếc, tại Vân Thành, Bái gia cũng chỉ là một chi nhánh mà thôi.
Đối mặt với trưởng lão dòng chính của Thương tộc, bọn họ chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
“Phong Nhi, ngươi trở về rồi.”
Gia chủ Bái gia nhìn thấy Bái Phong trở về, đi lênh nghênh đón, sau đó nhíu mày, “Thế nào, ngươi không dẫn Thương Tình Tuyết về sao?”
“Đừng nói nữa, có trưởng lão dòng chính tới.”
Bái Phong nói rõ mọi chuyện ra.
Gia chủ Bái gia nghe xong, hơi bất ngờ, lập tức trầm ngâm một lát nói: “Việc này tạm thời đừng nhắc tới nữa, ta giới thiệu một đại nhân vật cho ngươi, người này đến từ dòng chính, lát nữa gặp ngươi nhớ kính trọng một chút.”
“Ha, đại nhân vật đến từ dòng chính?”
“Thiếu Đế, Bái Huyết Vân!”
Bái Phong nghe vậy biến sắc, “Là Bái Thiếu Đế, tại sao Thiếu Đế lại đột nhiên đến Vân Thành.”
“Ha ha, đây là chuyện tốt, nhiều năm như vậy, phụ thân ngươi đã lập vô số công lao cho Bái gia, hiện tại dòng chính chuẩn bị đề bạt ta, để Thiếu Đế đưa tới cho ta một kiện Chí Tôn khí.”
“Thật sao? Vậy thật sự quá tốt rồi.”
Vẻ mặt Bái Phong đại hỉ.
Hắn ta đi vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong có một người thanh niên mặc áo đen đang ngồi, khuôn mặt người thanh niên này trắng xám, có cảm giác âm nhu.
Hơn nữa phía sau hắn ta còn có hai thị nữ mỹ mạo.
Người này chính là Thiếu Đế Bái gia, Bái Huyết Vân!
“Bái kiến Thiếu Đế.”
Bái Phong thi lễ với Bái Huyết Vân.
“Ừm, không cần khách sáo, Bái Lâm đã từng nhắc đến ngươi, thiên phú của ngươi không tồi, phải thật nỗ lực, tương lai có thể gia nhập dòng chính.”
Bái Lâm trong miệng hắn ta chính là gia chủ Bái gia ở Vân Thành.
Nghe thấy hắn ta nói như vậy, trong lòng Bái Phong tâm hoa nộ phóng, nếu có thể thêm vào dòng chính, vậy hắn ta sẽ thăng tiến rất nhanh.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta có chút hỏa nhiệt, kiên định muốn ôm chặt cái đùi Bái Huyết Vân này.
Hắn ta nhìn thoáng qua thị nữ sau lưng đối phương, bỗng nhiên nghĩ đến lời đồn lưu truyền trong tộc về Bái Huyết Vân.
Nghe nói mặc dù tu vi thiên phú của vị Thiếu Đế này tuyệt luân, nhưng cũng rất ham mê sắc đẹp, đi tới đâu cũng dẫn theo một hai vị mỹ nữ.
Hắn ta không khỏi nghĩ đến Thương Tình Tuyết của Thương gia, cười nói: “Nghe nói Thiếu Đế yêu thích phong nguyệt, tư thái của hai người thị nữ này không tầm thường, đoán chừng tại Vân Thành cũng chỉ có Thương Tình Tuyết của Thương tộc có thể thắng một bậc.”
“Thương Tình Tuyết?” Bỗng nhiên ánh mắt Thiếu Đế Bái gia sáng lên.
“Đúng vậy, người này có danh tiếng là đệ nhất mỹ nhân tại Vân Thành, đương nhiên tướng mạo không tầm thường.”
Bái Phong cười ha ha nói.
“Đã như vậy, để nàng đến chỗ ta thị tẩm đi.”
Bái Huyết Vân từ tốn nói.
Nghe thấy vậy, khóe miệng Bái Phong không khỏi co quắp hai lần.
Không hổ là Thiếu Đế,
Thật bá đạo, nói người ta đến thị tẩm là người ta phải đến sao?
“Thiếu Đế, tính tình của Thương Tình Tuyết quật cường, sợ rằng sẽ không theo, hơn nữa hôm nay ở Thương tộc có một vị trưởng lão dòng chính đến, nếu ông ta biết việc này, đoán chừng sẽ không đáp ứng.”
“A, chỉ là một tên trưởng lão dòng chính của Thương tộc mà thôi, hiện tại Thương tộc cũng khó bảo toàn, một vị trưởng lão thì đáng là gì, nữ nhân Bái Huyết Vân ta muốn, còn chưa bao giờ là không có được.”
“Ngũ tổ, làm phiền ngươi đi một chuyến.”
Bái Huyết Vân từ tốn nói.
Trong hư không xuất hiện lão giả, người này chính là một trong mấy vị tổ tiên của Bái gia, hiện tại là người hộ đạo cho Thiếu Đế Bái gia, Bái ngũ tổ.
Nghe thấy Bái Huyết Vân muốn một nữ nhân, Bái ngũ tổ sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, gật nhẹ đầu, liền đáp ứng chuyện này.
“Ngươi dẫn ngũ tổ đi một chuyến, tối hôm nay, ta muốn Thương Tình Tuyết kia nằm trên giường của ta.” Bái Huyết Vân liếm môi một cái nói.
“Vâng.”
Bái Phong nhẹ gật đầu, có chút đau lòng.
Thương Tình Tuyết cũng là nữ nhân hắn ta coi trọng, nhưng vì muốn tạo mối quan hệ với Bái Huyết Vân, hắn ta chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích.
...
Vân Thành Thương tộc.
Sở Cuồng Nhân ở trong sương phòng, đang suy tư điều gì đó.
“Bạch bào tướng bảo ta trông nom hậu nhân của ông ấy, như thế nào mới xem như trông nom chứ... trên người Thương Tình Tuyết có Huyền Băng Đạo Thể, nhưng còn chưa mở ra, nếu giúp nàng mở ra, cũng tính là trông nom đi.”
Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ.
Trong tay hắn xuất hiện một viên đan dược màu vàng.
Đây là một viên Khai Ngộ Đan, có thể khiến tu vi tiến vào trạng thái ngộ đạo, đồng thời cũng có thể khiến một vài Đạo Thể giác tỉnh.
Là vật cấp Hoàng Kim.
Nhưng hắn hoàn toàn không cần viên đan dược này, vẫn luôn đặt trong thùng vật phẩm, bây giờ cho Thương Tình Tuyết cũng là phù hợp.
“Lam Vũ, ngươi đi gọi Thương Tình Tuyết tới đây giúp ta.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Lam Vũ nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức gật đầu.
Nàng tìm được mấy người Thương Long vẫn tụ tập trong đại sảnh, nhìn thoáng qua Thương Tình Tuyết, nói: “Công tử tìm ngươi, đi theo ta.”
Nghe thấy vậy, mấy vị trưởng lão khẽ giật mình, sau đó liếc nhau, đều nhìn ra vẻ mừng như điên trong mắt nhau.
Chẳng lẽ Sở Cuồng Nhân cảm thấy hứng thú với Thương Tình Tuyết? !
Nếu thật sự như thế, chuyện này quá tốt rồi, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp lấy lòng Sở Cuồng Nhân đây.
“Tình Tuyết, Sở chưởng môn tìm ngươi, ngươi đi một chuyến đi.”
“Nhớ phải biểu hiện tốt một chút.”
“Không sai.”
Sắc mặt Thương Long trắng nhợt, ông ta vội vàng nói: “Không biết Sở chưởng môn tìm tiểu nữ đến có chuyện gì sao?”
“Không biết, nhưng công tử tìm nàng, cứ đi theo ta là được.”
“Nhưng...”
Thương Long còn muốn nói gì.
Thương Tình Tuyết ở bên cạnh đã nói: “Đi thôi.”
“Tình Tuyết.”
“Phụ thân không cần lo lắng, tin tưởng Sở chưởng môn sẽ không làm gì ta.” Thương Tình Tuyết cười nhạt một tiếng nói.
Nàng còn một câu khác không nói, chính là nếu Sở Cuồng Nhân thật sự muốn làm gì nàng, Thương tộc lại có thể làm gì? !
Nếu không phản kháng được, vậy không bằng thuận theo một chút.
“Chậc chậc, ngươi phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, Sở chưởng môn là nhân vật gì, nếu hắn coi trọng nữ nhi của ngươi, đây chính là phúc phận ngươi tu luyện tám đời đó.” Trưởng lão dòng chính ở bên cạnh hâm mộ nói.
Thương Long, Lâu Vân liếc nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Bọn họ quá yếu.
Trước mặt các đại nhân vật này, bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng.
Trên đường dẫn Thương Tình Tuyết đi gặp Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ liếc đối phương một chút, thấy đối phương tâm thần bất định, từ tốn nói: “Ngươi không cần lo lắng, công tử không có hứng thú với những chuyện các ngươi nghĩ đâu.”
Nàng hiểu rất rõ Sở Cuồng Nhân.
Có thể nói ngoài Sở Cuồng Nhân ra, nàng là người hiểu hắn nhất.
Nếu Sở Cuồng Nhân tham luyến sắc đẹp, nhiều năm như vậy, nàng và hắn đã sớm xảy ra một vài chuyện rồi.
“Nói công tử, chẳng bằng nói ngươi, đừng nổi nên suy nghĩ xấu gì với công tử mới tốt.” Lam Vũ lại bổ sung một câu.
Thương Tình Tuyết nghe vậy có chút xấu hổ, nàng là một mỹ nhân, bình thường đều là người khác có suy nghĩ xấu với nàng được không.
Nhưng vừa nghĩ tới tướng mạo, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như Tiên Nhân và địa vị của Sở Cuồng Nhân, nàng lại không thể phản bác Lam Vũ.
Nhân vật như thế, ngay cả nàng cũng là trèo cao.
Rất nhanh.
Nàng đã đi đến gian phòng của Sở Cuồng Nhân, nhìn đến thấy nam tử có phong thái rung động lòng người trước mặt, Thương Tình Tuyết lại sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, nói: “Không biết Sở chưởng môn tìm ta có chuyện gì?”
Sở Cuồng Nhân lấy Khai Ngộ đan ra, “Ăn viên đan dược này vào đi.”