Cao thủ trong tộc liên hợp, cùng nhau tấn công về phía tộc trưởng Thương tộc.
Mặc dù tộc trưởng Thương tộc là Vô Thượng Chí Tôn, nhưng dưới sự liên thủ của mọi người, dần dần hiện ra vẻ gắng gượng, cộng thêm bị tộc nhân vây công, nản lòng thoái chí, sơ suất một chút, bị một chiêu đánh trúng ngã xuống.
“Đúng là trò cười.”
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được vỗ tay.
Sắc mặt mấy vị trưởng lão có chút xấu hổ.
Nhưng vì giữ tính mạng, bọn họ chỉ có thể làm như vậy.
Chỉ thấy một trưởng lão áp tộc trưởng Thương tộc đi lên trước, “Sở đạo hữu, Thương gia đắc tội đạo hữu, tội đáng chết vạn lần, mà ông ta còn là phụ thân của Thương Hàn, Sở đạo hữu muốn chém muốn giết, hay là muốn làm gì cũng được.”
Sở Cuồng Nhân cũng không nhìn trưởng lão kia một cái, mà lấy cổ kiếm Lâu thị trong Càn Khôn Giới ra, từ tốn nói: “Ta hỏi ngươi, thanh cổ kiếm Lâu thị trong tay Thương Hàn này là từ đâu có được?”
“Xem ra, lai lịch của thanh cổ kiếm Lâu thị này rất quan trọng với ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi nửa chữ.”
Tộc trưởng Thương tộc cười lạnh một tiếng nói.
Ông ta biết hôm nay mình sẽ phải chết, đã như vậy, sao ông ta có thể nói ra chuyện để Sở Cuồng Nhân được lợi chứ?
“Thanh kiếm này, có chút quen thuộc.”
Lúc này, một vị trưởng lão đột nhiên lên tiếng.
Tộc trưởng Thương tộc nghe vậy, tức giận đến suýt nữa thổ huyết.
Móa nó, muốn phá chuyện của ông ta như vậy sao?
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, nhìn về phía trưởng lão kia, “Nói đi, thanh cổ kiếm này quen thuộc thế nào, ngươi đã từng gặp nó ở đâu?”
Trưởng lão kia nghĩ một lát, “Mấy năm trước, ta từng đến Vân Thành, chỗ đó có một chi của Thương tộc, ta đã nhìn thấy thanh cổ kiếm này ở đó, nhưng cũng không để trong lòng.”
Mặc dù chất liệu làm cổ kiếm Lâu thị đặc thù, nhưng ngoại trừ có thể mở kết giới bên ngoài Lâu thành ra, cũng không có tác dụng khác.
Đối với người không biết đến bảo tàng Lâu quốc mà nói, thanh cổ kiếm Lâu thị này còn không bằng một kiện Chí Tôn khí bình thường.
Cho nên, lúc ấy vị trưởng lão này cũng không để trong lòng.
Không ngờ mấy năm sau, ông ta lại nhìn thấy thanh cổ kiếm kia trong trường hợp này, quả thật khiến ông ta rất bất ngờ.
“Ta nhớ ra rồi, Thiếu Đế, à không, thời gian trước Thương Hàn cũng đến Vân Thành một chuyến.” Một vị con cháu của Thương tộc bỗng nhiên nói.
“Vân Thành, một chi của Thương tộc …”
Sở Cuồng Nhân như nghĩ tới cái gì.
Xem ra, cổ kiếm Lâu thị này là do Thương Hàn đoạt được tại một chi của Thương tộc, trong một chi của Thương tộc này có hậu nhân của bạch bào tướng sao?
“Xem ra ta phải đến Vân Thành một chuyến.”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
“Sở đạo hữu, nếu ngươi không chê, ta có thể dẫn đường cho ngươi.” Trưởng lão bên cạnh bỗng nhiên nịnh nọt nói.
Sở Cuồng Nhân nghĩ một lát, dù sao cũng là một chi của Thương tộc, dẫn một vị trưởng lão Thương tộc đến đó sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, vì vậy liền đồng ý.
“Đúng rồi, Sở đạo hữu, vậy ông ta thì sao?”
Trưởng lão Thương tộc chỉ vaog tộc trưởng Thương tộc nói..
“Giết.”
Sở Cuồng Nhân bình thản nói.
Việc này không cần hắn động thủ, sẽ có người làm thay hắn.
Một lát sau, đường đường là tộc trưởng Thương tộc, một vị Vô Thượng Chí Tôn lại biệt khuất chết trong tay một tộc nhân của mình.
“Một vị Thánh Nhân, một vị Vô Thượng Chí Tôn, như vậy cũng đủ an ủi vong linh của các liệt sĩ Thiên Vũ tông đi.”
Một trưởng lão thận trọng nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, liếc nhìn đối phương một cái, cái liếc kia như một thanh lợi kiếm lạnh thấu xương, như muốn đâm vào trái tim vị trưởng lão kia.
Hai chân đối phương mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống đất, “Là ta lắm mồm, xin Sở đạo hữu, không, xin Sở chưởng môn tha cho ta một mạng.”
“Hơn mười nghìn tính mạng, Thánh Nhân và tộc trưởng Thương tộc các ngươi há có thể đền bù được?”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người trong Thương tộc đồng loạt quỳ xuống, toàn thân run rẩy, bị một cỗ hoảng sợ bao phủ.
Sở Cuồng Nhân có ý gì?
Chẳng lẽ hắn vẫn chưa giết đủ sao?
Chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt toàn bộ Thương tộc mới cam tâm sao?
Không người nào dám hỏi, tất cả mọi người đang sợ hãi, bọn họ biết tính mạng mình hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của Sở Cuồng Nhân.
“Từ hôm nay trở đi, Thương tộc thay phiên phái mười vị Tôn giả tiến về Thiên Vũ tông, thủ linh cho người đã chết, nghe theo Thiên Vũ tông sai khiến, kỳ hạn ngàn năm! Nếu có vi phạm, Thương tộc, không cần tồn tại nữa.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, đối với hắn mà nói, hiện tại Thương tộc đã không có chút nào uy hiếp, mà thủ phạm phóng thích một triệu Sát Linh Thương Hàn đã chết, còn dính líu đến một vị tộc trưởng, một vị Thánh Nhân nữa.
Trong chiến đấu, Thương tộc thương vong vô số kể.
Những người còn lại, giết hay không giết đã không có ý nghĩa gì, chẳng bằng giữ tính mạng bọn họ, trợ giúp xây dựng lại Thiên Vũ tông đi.
Nghe thấy hắn nói vậy, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.
Còn sống thì tốt, còn sống thì tốt rồi.
Còn chuyện đến thủ linh cho các liệt sĩ của Thiên Vũ tông, nghe Thiên Vũ tông sai khiến, làm nô cho đối phương, mặc dù những chuyện này khiến Thương tộc không còn mặt mũi nào, nhưng bọn họ thật sự sợ Sở Cuồng Nhân, không dám có bất kỳ chống lại gì.
“Đi thôi, đến Vân Thành.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Lần này tới Thương tộc, ngoại trừ đòi lại công đạo cho những người đã chết của Thiên Vũ tông, quan trọng nhất chính là tìm được hậu nhân của bạch bào tướng.
Chuyện Sở Cuồng Nhân bái phỏng Thương tộc, chém một vị Thánh Nhân truyền ra ngoài, không ít thế lực biết được đều kinh hồn táng đảm.
Một năm trước, vì Mộ Dung Hiên, hắn đã chém hai vị Thánh Nhân của Mộ Dung gia, một năm sau lại như thế, vì một thế lực phụ thuộc chém một vị Thánh Nhân lục bộ của Thương tộc, Sở Cuồng Nhân bá đạo khiến tất cả mọi người đều vô cùng e dè.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện đối phương làm ra đều có lý do chính đánh, đây mới là chuyện mọi người bất đắc dĩ nhất, một số thế lực muốn liên hợp lại đè ép Sở Cuồng Nhân cũng không lấy được cớ nào.
Đương nhiên, bọn họ cũng có thể tùy tiện mượn cớ, nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ có thể áp chế được Sở Cuồng Nhân.
Hiện nay trong các đạo thống Thánh Nhân, không có mấy thế lực có thực lực này.
Gần cổ chiến trường, trong Thiên Vũ tông.
Vừa nhận được tin tức Sở Cuồng Nhân đại náo Thương tộc, tộc trưởng Thiên Vũ tông chấn động, lập tức cúi đầu về phía Huyền Thiên tông ở nơi xa.
“Chưởng môn cao thượng! !”
Phía sau ông ta, một đám trưởng lão, đệ tử cùng nhau quỳ trên mặt đất, khom mình hành lễ về phía Huyền Thiên tông.
“Chưởng môn cao thượng! !”
“Chưởng môn cao thượng…”
Lãnh Trường Không có chút lo lắng nói: “Tông chủ, mặc dù chưởng môn lấy lại công đạo cho chúng ta, nhưng hắn liên tiếp trảm sát Thánh Nhân, không bị các Thánh Nhân ghen ghét, rước họa vào thân chứ?”
“Chưởng môn làm việc, tự nhiên có đạo lý của hắn, còn chuyện các Thánh Nhân ghen ghét, khẳng định là có, nhưng, như vậy thì sao?”
Trên mặt Thiên Vũ tông chủ hiện lên vẻ tôn sùng, “Muốn tìm chưởng môn gây phiền phức, bọn họ phải ước lượng thực lực của mình mới được, không nói đến chuyện chưởng môn trảm Thánh Nhân là có lý do chính đáng, bọn họ không tìm được lý do đối phó chưởng môn, cho dù có, cũng có rất ít người có thể địch lại thực lực của chưởng môn.”
“Sau lưng chưởng môn còn có mấy đạo thống Thánh Nhân Huyền Thiên tông, Thanh Vân vương triều, Bạch Liên giáo chèo chống, mặt khác, ta nghe nói danh tiếng của chưởng môn cũng dần dần lưu truyền trong Phật Môn, không ít tu sĩ Phật Môn xem hắn là phật sống trên trần thế, dựa vào những chuyện này, không ai dám tuỳ tiện động đến chưởng môn.”
Hiện tại, cho dù là bối cảnh hay là thực lực của Sở Cuồng Nhân đều khủng bố đến trình độ khiến người ta giận sôi.
Muốn đối phó hắn, thật sự rất khó khăn.
Sở Cuồng Nhân đến Thương tộc nháo ra chuyện như thế, Thiên Vũ tông càng thêm khăng khăng một mực với Huyền Thiên tông, hơn nữa, các thế lực phụ thuộc khác cũng càng thêm kiên định suy nghĩ ôm chặt bắp đùi Huyền Thiên tông này.