Hai người Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ cùng nhau đi tới, đến vương cung.
Đám người Linh Lung công chúa, Thanh Vân quốc chủ thấy thế, sắc mặt đại hỉ.
Sở Cuồng Nhân đi đến trước mặt mọi người, nhìn thấy Linh Lung công chúa bị thương, trong mắt bắn ra một đạo hàn quang băng lãnh.
Hắn đưa tay thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, một trận gió nhu hòa thổi qua người Linh Lung công chúa, nhanh chóng chữa trị thương thế của nàng.
Nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đến, hai mắt Thương Hàn tỏa sáng, không sợ hãi chút nào, “Sở Cuồng Nhân, ngươi đến rất đúng lúc, hôm nay...”
Hắn ta còn chưa dứt lời, một cỗ đạo vận vô cùng kinh khủng bạo phát, hóa thành một tòa thần sơn nghiền ép mà ra, trực tiếp đập lên người Thương Hàn.
Lực lượng vô cùng kinh khủng, khiến Thương Hàn trực tiếp bay ra ngoài gần một trăm trượng, nện trên thành cung, phát ra một tiếng oanh minh thật lớn.
“Tạp chủng, ngươi nhảy nhót rất vui vẻ đó.”
Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nói.
Trong phế tích, Thương Hàn đột nhiên vọt ra, trên người đầy bụi đất, khóe miệng còn có vết máu, vô cùng chật vật.
“Sở Cuồng Nhân! !”
“Hôm nay ta muốn đánh bại ngươi, rửa sạch nhục nhã!”
Thương Hàn bị một chưởng đánh bay, chẳng những không nhụt chí, ngược lại, chiến ý trên người hắn ta càng thêm hừng hực, đạo vận kinh khủng và Trấn Thiên Kích trong tay tượng trợ lẫn nhau, khí thế điên cuồng tăng lên.
Chỉ là Tôn giả cảnh, nhưng khí thế hắn ta phát ra không thua gì Thánh Nhân, hư không bốn phía rung chuyển, thanh thế to lớn!
Đây chính là lực lượng của Chuẩn Đế binh!
“Sở Cuồng Nhân, thử xem sự lợi hại của Trấn Thiên Kích đi!”
“Thánh Nhân pháp, Cửu Thiên Phong Tai!”
Thương Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, khua Trấn Thiên Kích trong tay.
Từng đạo đạo vận lưu chuyển, xen lẫn trong hư không, từ trên trời giáng xuống, hóa thành một trận phong bạo màu đen, điên cuồng lao về phía Sở Cuồng Nhân!
Phong bạo màu đen giống như thiên tai!
Mỗi luồng gió đều có thể phá hủy một ngọn núi!
Ngàn vạn luồng gió xen lẫn thành phong bạo, uy lực mạnh đến mức muốn xé rách hư không, khiến tất cả mọi người chấn động theo.
“Lực lượng thật kinh khủng!”
“Cho dù là Vô Thượng Chí Tôn cũng khó có thể ngăn cản một kích này!”
“Một kích này đã đạt đến cấp bậc Thánh Nhân đi!”
Mọi người nhìn thấy phong bạo trước mặt, chấn kinh đến mức nuốt một ngụm nước bọt.
Sở Cuồng Nhân vẫn đứng bất động tại chỗ, giống như bị cỗ phong bạo màu đen này nhằm vào, khiến hắn phải thừa nhận áp lực kinh khủng nhất.
Nhưng sự thật không phải như vậy, hắn không hề bị ảnh hưởng, giống như cỗ phong bạo có thể hủy thiên diệt địa này chỉ là một trận gió mát ngày hè.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Sở Cuồng Nhân động.
Chỉ thấy hắn chậm rãi tay lên, bàn tay trắng noãn.
Nhưng bên trong lại ẩn chứa một cỗ cự lực khủng bố đến thiên địa cũng vì đó mà rung chuyển, chậm rãi đánh về phía phong bạo.
Một chưởng nhẹ nhàng, nhưng hư không lại không thể chịu đựng được loại lực lượng kinh khủng này, trong khoảnh khắc phát ra tiếng vang ầm ầm, khí lãng dọa người tuôn ra giống như thạch đầu rơi vào mặt hồ, nhấc lên gợn sóng to lớn.
“Phá!”
Một tiếng quát nhẹ!
Đạo vận kinh khủng mang theo linh lực phun trào ra, hóa thành một tòa thần sơn đánh vào phong bạo màu đen.
Trong chớp mắt, phong bạo đầy trời cứ thế bị đánh nát, vô số luồng gió màu đen không cách nào hội tụ, tán ra bốn phía.
Lực lượng kinh khủng dồi dào như thần sơn thế như chẻ tre, thẳng tiến không lùi, khóa chặt Thương Hàn.
Đối mặt với cỗ lực lượng này, Thương Hàn tay cầm Trấn Thiên Kích, lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Không, không, tại sao có thể như vậy? !”
“Lực lượng của hắn, làm sao lại mạnh mẽ đến mức này?”
Trong lòng Thương Hàn điên cuồng rống giận, thôi động linh lực trong cơ thể, muốn ngăn cản một chưởng này của Sở Cuồng Nhân.
Nhưng hoàn toàn không cần, cho dù hắn ta nỗ lực thế nào đều không ngăn cản được một chưởng này, lực lượng thần sơn không hề giữ lại rơi trên người hắn ta.
Ầm! !
Một tiếng vang thật lớn, Trấn Thiên Kích rời khỏi tay Thương hàn bay ra ngoài, mà bản thân hắn ta đã bị đánh đến xương cốt bạo liệt, phun ra máu tươi.
Ngay khi hắn ta bị đánh bay ra ngoài, một đạo lưu quang vạch phá bầu trời đuổi kịp hắn ta, là Sở Cuồng Nhân xông tới, vươn tay túm cổ hắn ta, xách hắn ta giữa hư không.
Lúc này, xương cốt trên người Thương Hàn đã vỡ vụn, căn bản không có chút khí lực nào, cả người giống như một đống vải rách, không đứng thẳng nổi.
Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo cực độ rung động và không thể tin được, hắn ta, lại không thể tiếp nổi một chưởng của Sở Cuồng Nhân? !
Phí hết tâm tư lấy được Chuẩn Đế binh, lại không có chút tác dụng nào!
“Mau buông Thiếu Đế nhà ta ra.”
Người hộ đạo của Thương Hàn không thể ngồi yên, từ trong hư không đi ra, đưa tay thì đánh ra một chưởng về phía Sở Cuồng Nhân.
“Cút!”
Sở Cuồng Nhân khẽ quát một tiếng, giống như sấm sét, lại giống như thực chất, trong giọng nói mang theo một cỗ đạo vận bạo phát, như gợn sóng khuếch tán ra ngoài.
Một chưởng kia không ngừng run rẩy, chưa đến một cái hô hấp đã bị tan rã, ngay cả người hộ đạo cũng bị bay ngược ra ngoài.
“Đây là Thiên Lôi Hống của Lôi âm Tự!”
Người hộ đạo kia không thể tin được nhìn Sở Cuồng Nhân, làm sao cũng không nghĩ ra tại sao Sở Cuồng Nhân lại biết công pháp của Lôi âm Tự? !
Một tiếng đẩy lui người hộ đạo, Sở Cuồng Nhân còn không thèm nhìn đối phương.
Ánh mắt hắn rơi lên người Thương Hàn, từ tốn nói: “Cho rằng cầm Trấn Thiên Kích là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Ở trước mặt ta, ngươi vẫn không đáng giá nhắc tới như tới, chỉ cần ta nguyện ý, động một ngón tay cũng có thể xóa bỏ ngươi.”
“Hiện tại, ta hỏi, ngươi đáp.”
Sở Cuồng Nhân túm cổ Thương Hàn, thản nhiên nói: “Nói cho ta biết, cổ kiếm Lâu thị trong tay ngươi, là có được từ đâu?”
“Sở Cuồng Nhân, ta sẽ không nói cho ngươi.”
Thương Hàn hữu khí vô lực nói.
Hắn ta không biết vì sao Sở Cuồng Nhân lại hỏi về chuyện cổ kiếm Lâu thị, nhưng chỉ cần Sở Cuồng Nhân muốn biết, hắn ta sẽ không để đối phương biết.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, thản nhiên nói: “Không nói cũng được, đến lúc đó ta sẽ đến Chu Tước vực, hỏi Thương gia cũng được.”
“Còn ngươi... Bây giờ thì chết đi.”
Nói xong, giữ năm ngón tay hắn có đạo vận cuồng bạo lưu chuyển, trong một cái chớp mắt đã bạo phát, sinh cơ của Thương Hàn triệt để đoạn tuyệt.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi dám giết ta? ! Ta là Thiếu Đế Thương gia, ngươi không sợ gây ra cuộc đại chiến giữa hai bên sao?”
Thương Hàn không thể tin nói.
“Ngươi biết không? Bởi vì ngươi phóng thích đại quân một triệu Sát Linh, Thiên Vũ tông đã có hơn mười ngàn tu sĩ bị mất mạng!”
“Thiên Vũ tông, là thế lực phụ thuộc của Huyền Thiên tông ta, ngươi nói bút trướng này nên tính toán thế nào? Giết một tên tạp chủng như ngươi, làm sao đủ được? !”
“Thương tộc, cũng phải trả giá đắt!”
Nói xong, năm ngón tay của Sở Cuồng Nhân bóp lại, lực lượng vô cùng cuồng bạo từ đầu ngón tay hắn phun ra ngoài, trong nháy mắt đã khiến thân thể Thương Hàn vỡ nát, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Cùng lúc đó, theo Thương Hàn bỏ mình, Huyền Hoàng Đế Khí trong cơ thể đối phương bay ra, bị Sở Cuồng Nhân bắt được, thu vào Càn Khôn giới.
Trước khi chết, đôi mắt Thương Hàn trừng lớn, vẫn không thể tin được Sở Cuồng Nhân lại thật sự giết mình.
“Thiếu Đế! !”
Trên mặt người hộ đạo của Thương Hàn tràn đầy chấn kinh, bi thương, ông ta nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, “Sở Cuồng Nhân, ngươi quá làm càn!”
Sở Cuồng Nhân liếc mắt nhìn ông ta, cầm đầu Thương Hàn ném ra, “Ta có thể làm càn hơn, cầm đầu hắn ta trở về, nói cho tộc trưởng, Thánh Nhân Thương tộc biết, ba ngày sau, ta sẽ đích thân đến bái phỏng! Để bọn họ... Kính cẩn chờ đợi đại giá! !”
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói vậy, thân thể người hộ đạo của Thương Hàn hung hăng run lên, không dám thất lễ, vội vàng cầm đầu Thương Hàn rời đi.