“Vì sao, vì sao? !”
“Chẳng lẽ ta thật sự không tu được chính quả, ta vì Phật Môn, vì thương sinh làm nhiều như vậy, chẳng lẽ cuối cùng chỉ tốn công vô ích? !”
“Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật?”
“Không, ta không muốn!”
Trong Đạt Ma Viện, sắc mặt Sát Tâm không ngừng thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ giãy dụa, phật quang trên người cũng sáng tối chập chờn.
Sau một khắc, trên người ông ta bộc phát ra một cỗ linh lực cường hãn, hóa thành phong bạo, đánh nát một gian phòng!
Toàn bộ Đạt Ma Viện đều chấn động!
Vô số võ tăng vọt ra, nhìn về phía Sát Tâm.
“Đã xảy ra chuyện gì, khí tức này là của thủ tọa.”
“Thủ tọa làm sao vậy, chẳng lẽ có kẻ địch tấn công sao?”
Đám võ tăng sợ hãi, phóng về phía Sát Tâm.
Lại nhìn thấy trên người Sát Tâm mặc một bộ bào vải, trong tay cầm một thanh trường đao, đứng trong phế tích, phật quang trên người lấp loé không yên.
“Thủ tọa?”
Một tên võ tăng hiếu kỳ tiến lên hỏi thăm.
Nhưng vào lúc này, trên người Sát Tâm dần lộ ra một cỗ sát khí.
Một lão võ tăng phát hiện không thích hợp, sắc mặt đột nhiên biến đổi, giữ chặt võ tăng kia, đồng thời hô to một tiếng, “Lui về phía sau!”
Mọi người nghe vậy bắt đầu lui lại, một cỗ đao khí kinh khủng tuyệt luân từ trên người Sát Tâm bạo phát ra, đánh bay một đám võ tăng ra ngoài.
“Giết!”
“Ta không sai! !”
Hai mắt Sát Tâm đỏ thẫm, tay cầm trường đao, trên người có đao khí kinh khủng vờn quanh, quét về phía đám võ tăng.
“Không tốt, thủ tọa đã tẩu hỏa nhập ma!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, trên bầu trời hiện lên phật quang cuồn cuộn, một chưởng ấn màu vàng ầm vang rơi xuống, muốn trấn áp Sát Tâm.
Nhưng Sát Tâm lại trảm một nhát lên không trung, chưởng ấn lập tức bị xé rách, Tuệ Tâm cũng từ không trung rơi xuống.
Ông ấy nhìn Sát Tâm, trên mặt tràn đầy ngưng trọng, “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao Sát Tâm lại đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma? !”
“Chúng ta cũng không biết, lúc chúng ta đến đây, thủ tọa đã như vậy rồi.” Một đám võ tăng cũng nghi hoặc không hiểu.
Bỗng nhiên, Tuệ Tâm nhìn thấy một quyển sổ nhỏ trên mặt đất, cách không hút đến, nhìn thấy nội dung phía trên, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Đây chính là quyển sổ hôm qua ông ấy giao cho Sát Tâm, chẳng lẽ chuyện Sát Tâm đột nhiên tẩu hỏa nhập ma có liên quan đến quyển sách này?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tuệ Tâm không khỏi lâm vào tự trách thật sâu.
“Không được, nhất định phải ngăn cản hắn!”
Trên người Tuệ Tâm tuôn ra phật quang cuồn cuộn.
Nếu để Sát Tâm tiếp tục như vậy nữa, đối phương sẽ triệt để nhập ma, cho dù Đại La Thần Tiên tới cũng cứu không được.
“Tĩnh Tâm Chú!”
Tuệ Tâm thôi động Thánh Nhân pháp của Lôi âm Tự.
Từng đợt phạm âm quanh quẩn trong hư không, mang theo một cỗ đạo vận huyền diệu, nỗ lực trấn an Sát Tâm.
Nhưng môn Thánh Nhân pháp này lại không hề có tác dụng với Sát Tâm.
Hai mắt ông ta đỏ thẫm, nắm chặt trường đao trong tay, nhìn chằm chằm Tuệ Tâm, sau đó liền xông ra ngoài, một đao kinh khủng ngang nhiên chém ra!
Đao khí tung hoành, hóa thành đao ảnh to lớn dài đến mười trượng.
Tuệ Tâm chắp tay trước ngực, hai bàn tay màu vàng kẹo lấy đao ảnh, “A di đà phật, Sát Tâm, bỏ xuống đồ đao đi!”
Tuệ Tâm quát lớn một tiếng, giống như một tiếng sấm rền.
Trong ánh mắt Sát Tâm biến ảo, lóe lên đủ loại thần sắc, có mê mang, giãy dụa, sau đó lại trở nên điên cuồng, “Giết, giết! Không giết sạch đám ma đầu các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không buông đao xuống! !”
Ông ta rống lên một tiếng, thôi động linh lực, uy lực của đao khí tăng lên, hai tay to lớn mà Tuệ Tâm dùng phật quang ngưng tụ thành bắt đầu xuất hiện vết rách.
“Cứ tiếp tục như thế, Sát Tâm chắc chắn sẽ đọa nhập ma đạo!”
Sắc mặt Tuệ Tâm vô cùng ngưng trọng.
Giờ phút này, một đạo chưởng ấn màu vàng từ bên cạnh ông ấy đánh ra, đánh lên người Sát Tâm, ông ta bay ra ngoài hơn mười trượng.
Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đi tới.
“Đại Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Cuồng Nhân nghi ngờ hỏi.
“Sát Tâm nhập ma.” Tuệ Tâm nói ra.
“Giết, giết!”
Sát Tâm bị một chưởng vỗ bay lại lần nữa vọt lên.
Trong tay ông ta nắm chặt trường đao, trên người bộc phát một cỗ sát khí kinh khủng tuyệt luân, hai mắt đỏ thẫm lao thẳng về phía đám người Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân đưa tay vỗ về phía hư không.
Một bàn tay lớn vàng óng bỗng dưng sinh ra, cuốn theo phật quang và một cỗ đạo vận bàng bạc, phóng về phía Sát Tâm.
“Phục Ma Đại Thủ Ấn!”
Trong mắt đám võ tăng, Sát Tâm vô cùng cường đại bị Sở Cuồng Nhân giơ tay đánh bay ra ngoài!
Lực lượng này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều rung động.
“Lại là một môn công pháp Phật Môn chưa từng thấy.”
Tuệ Tâm không khỏi kinh ngạc nói.
Chuyện này khiến ông ấy càng xác định Sở Cuồng Nhân là một tu sĩ Phật Môn cường đại.
Sát Tâm bị đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trên người xuất hiện vết nứt, phật quang ảm đạm đi, bởi vì trọng thương, sát ý trong mắt đã suy yếu không ít.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, đạo vận trên người hiển hóa, phật quang phun trào, trong hư không xuất hiện từng trận phạm âm, chính là Thánh Nhân pháp Tĩnh Tâm Chú!
So với Tuệ Tâm, hắn thi triển Tĩnh Tâm Chú càng thêm tinh diệu, sát ý tán đi, sắc mặt Sát Tâm dần trở nên an lành yên tĩnh.
Tuệ Tâm thấy thế, không khỏi cảm khái.
Ông ấy lĩnh hội Tĩnh Tâm Chú nhiều năm như vậy, còn không bằng người ta lĩnh hội nửa ngày, chuyện này thật sự quá đả kích người.
Không phải hắn thật sự là Phật sống chuyển thế chứ? !
Tuệ Tâm âm thầm đoán.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc nghiên cứu thảo luận chuyện này, ông ấy vội vàng vọt tới trước mặt Sát Tâm, đỡ đối phương đứng lên.
“Sát Tâm, ngươi thế nào rồi?”
“Ta không có gì đáng ngại.” Sát Tâm cười khổ một tiếng.
“Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà ẩu hỏa nhập ma vậy?”
“Ta xem quyển sổ mà ngươi đưa cho kia cả đêm, những lời kia quá mức tinh diệu, ta suy nghĩ không ra, sau cùng lại nghĩ đến mấy năm nay ta giết hại quá nhiều, đời này sợ không cách nào tu thành chính quả.”
“Nghĩ đến đây, trong lòng ta rất không cam lòng, lúc này mới tẩu hỏa nhập ma.”
Nói đến đây, Sát Tâm có chút sa sút tinh thần, cả người giống như già nua đi, không có khí thế vênh váo hung hăng như vừa rồi.
“Ngươi quá mức chấp nhất, bỏ xuống đồ đao, là có thể lập địa thành phật.” Tuệ Tâm thấy thế, vội vàng an ủi.
Sắc mặt Sát Tâm không ngừng thay đổi, sau đó thở dài, “Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ từ bỏ vị trí thủ tọa Đạt Ma Viện, bắt đầu bế quan lĩnh hội phật pháp, hy vọng có thể hóa giải một thân lệ khí này của ta.”
Mặc dù nói như thế, nhưng sắc mặt ông ta vẫn vô cùng uể oải.
Ông ta tự nhận mình làm không sai, những người ông ta giết đều đáng chết, nhưng vì sao cuối cùng ông ta lại phải chịu khổ gặp nạn?
Chẳng lẽ, đây chính là khảo nghiệm của Phật sao?
“Ngu xuẩn!”
Lúc này, Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh lại khẽ quát một tiếng!
Nghe thấy vậy, mọi người không hiểu nhìn về phía hắn.
“Ngu không ai bằng, ta chưa bao giờ thấy tu sĩ nào ngu ngốc như vậy.” Sở Cuồng Nhân nhìn Sát Tâm hờ hững nói.
Sát Tâm sầm mặt lại, “Sở đạo hữu có ý gì?”
“Khúc mắc của ngươi chưa giải, lại muốn thông qua phật pháp tiêu tan lệ khí, chứng minh phật tâm, đây chính là tự hủy tương lai, không phải ngu xuẩn thì là gì?”
“Nhưng nếu không làm như vậy, sao ta có thể tu thành chính quả?”
“Ngươi giết những người kia, nên giết sao?”
“Nên giết!” Sát Tâm lạnh lùng nói.
“Nếu nên giết, vậy ngươi không sai, ngươi cũng không cảm thấy mình có lỗi, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, ngươi để xuống chỉ là đao trong tay ngươi, còn đao trong lòng ngươi, sao có thể bỏ xuống được? !”
Trong mắt Sát Tâm lại lộ ra vẻ giãy dụa, mê man, vẻ mặt không ngừng thay đổi, lại hiện lên sát ý.
Tuệ Tâm đúng bên cạnh giật mình kêu lên, không thể nào, chỉ dăm ba câu của Sở Cuồng Nhân lại khiến Sát Tâm tẩu hỏa nhập ma?
“Xin Sở đạo hữu dạy ta, ta nên làm như thế nào?” Sát Tâm duy trì một tia lý trí cuối cùng, hỏi Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói: “Ta tặng ngươi một câu, giết chóc vì hộ sinh, trảm nghiệp không phải trảm người! !”