Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 250: Ta đã là phật, đại sư đúng là đại sư, một chút đã thông

Chương Trước Chương Tiếp

“Khụ khụ...” Sở Cuồng Nhân nghe được Tuệ Tâm nói vậy, miếng cơm trong miệng còn chưa nuốt xuống đã suýt nữa phun ra ngoài.

Làm cái gì?

Lại thêm một người muốn giao lưu phật pháp với hắn? !

Lần trước lừa dối Vô Diệp, suýt nữa thì khiến đối phương tẩu hỏa nhập ma, mặc dù cuối cùng trong họa được phúc, tu vi phật pháp của đối phương tăng lên.

Nhưng ai biết lần này hắn có vận khí tốt như vậy không?

Mặc dù hắn có Hạnh Vận Quang Hoàn, nhưng cũng không dám tùy tiện làm loạn.

Cho dù khí vận tốt cũng không chịu được hắn điên cuồng tìm đường chết.

“Đại sư, ngươi là đại đức cao tăng tiếng tăm lừng lẫy, luận phật pháp, ít có người có thế so sánh, ta đâu có năng lực giao lưu với ngươi chứ.”

“Đạo hữu khiêm tốn, Vô Diệp đã nói tất cả mọi chuyện với ta rồi, đạo hữu nói ra phật ngữ tinh diệu, đến bây giờ ta còn chưa tìm hiểu thấu đáo, luận phật pháp, sợ là ta không bằng đạo hữu.” Tuệ Tâm cười khổ nói.

Ông ấy thật sự mặc cảm.

Ông ấy là đệ nhất phương trượng, đại đức cao tăng, tham gia ngộ Phật nhiều năm như vậy, tu vi phật pháp lại kém xa tít tắp một người trẻ tuổi.

Nghĩ đến đây, ông ấy cũng có chút xấu hổ.

Nhưng đây cũng là một cơ hội.

Giống như Vô Diệp, ông ấy bị vây ở cảnh giới phật pháp này đã rất nhiều năm, cần một người đến chỉ điểm sai lầm cho ông ấy.

Mà tu vi phật pháp của người này nhất định phải ở trên ông ấy mới được, nhưng tại Lôi âm Tự, ngay cả tu vi phật pháp của mấy vị Thánh Nhân kia cũng chưa chắc vượt qua ông ấy, càng không cần nói đến những người khác.

Sở Cuồng Nhân xuất hiện, khiến ông ấy nhìn thấy hi vọng, lúc Vô Diệp nói lại những câu phật ngữ mà Sở Cuồng Nhân đã nói cho ông ấy nghe, ông ấy cảm giác bình cảnh phật pháp đã vây khốn ông ấy nhiều năm đã bắt đầu buông lỏng!

Đây chính là nguyên nhân ông ấy mời Sở Cuồng Nhân tới đây, hi vọng trong quá trình giao lưu phật pháp, đối phương có thể trợ giúp ông ấy đột phá bình cảnh.

“Xin Sở đạo hữu vui lòng chỉ giáo.”

Ánh mắt Tuệ Tâm tha thiết, vô cùng thành khẩn nhìn Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân bị ánh mắt của đối phương nhìn đến đau đầu.

Nếu hắn thật sự tinh thông phật pháp, như vậy để hắn trao đổi một chút với đối phương cũng chẳng có gì, chỉ tiếc, hắn căn bản dốt đặc cán mai.

Hắn chỉ biết đến một vài lời trích trong kiếp trước mà thôi, trời mới biết có bao nhiêu tác dụng.

Để hắn nói một chút về thể thơ cổ, học đòi văn vẻ thì vẫn được, nhưng chỉ dẫn cho một vị đại đức cao tăng Vô Thượng Chí Tôn, nào có dễ dàng như vậy?

“Chỉ cần Sở đạo hữu đồng ý, lão nạp nguyện ý mở Tàng Kinh các của Lôi âm Tự, bất luận điển tịch gì, đều tùy ngươi đọc.”

Ngay khi Sở Cuồng Nhân đang định cự tuyệt, Tuệ Tâm đột nhiên cắn răng, giống như hạ quyết tâm, mở miệng nói.

Nghe đến đây, tăng nhân bốn phía một mảnh xôn xao.

Phải biết, trong Tàng Kinh các của Lôi âm Tự cất giữ rất nhiều điển tịch Phật Môn từ xưa đến nay, thậm chí có cả công pháp, vô cùng trân quý.

Không nghĩ tới, vì muốn giao lưu phật pháp với Sở Cuồng Nhân, Tuệ Tâm đại sư lại nguyên ý bỏ ra lớn như vậy.

Sở Cuồng Nhân nghe thấy Tuệ Tâm nói vậy, thu lại lời cự tuyệt đã đến bên miệng, hai mắt tỏa sáng, âm thầm suy tư.

Tàng Kinh các?

Hắn không có hứng thú với phật kinh, nhưng công pháp Phật môn đúng là có tác dụng với hắn.

Phải biết, trên người hắn còn có một loại đạo thể Vạn Pháp Quy Nhất còn chưa hoàn chỉnh, đây chính là Vô Thượng Đạo thể còn mạnh hơn Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, Thiên Sát Bất Bại Thể một bậc a!

Một khi đạo thể này hoàn toàn hình thành, sẽ có tác dụng cực lớn với hắn.

Muốn hoàn thiện Đạo Thể này, nhất định Sở Cuồng Nhân phải thông qua học tập lượng lớn tu hành pháp, tăng cường cảm ngộ đạo pháp mới được.

Bây giờ Sở Cuồng Nhân tu hành rất nhiều pháo, chỉ pháp môn của Vạn Pháp tông đã có hơn tám nghìn loại rồi.

Nhưng dù vậy, hắn muốn hoàn thiện Vạn Pháp Quy Nhất Đạo Thể còn kém một chút, lúc này, Tuệ Tâm đại sư nguyện ý mở ra Tàng Kinh các cho hắn, để hắn thỏa thích đọc công pháp Phật môn, đây chính là cơ hội khó có được.

“Giao lưu phật pháp thì được, nhưng có thể giúp được đại sư hay không, ta không có chút tự tin nào.” Sở Cuồng Nhân ăn ngay nói thật

“Không sao, cho dù thành công hay không, Tàng Kinh các đều sẽ mở ra cho đạo hữu.” Tuệ Tâm đại sư cười nhạt nói.

“Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu đi.”

“Mời Sở đạo hữu đi theo ta.”

Tuệ Tâm mang theo Sở Cuồng Nhân đi vào một gian đại điện.

Trên điện thờ phụng từng vị tượng phật.

Trước tượng phật có hai cái bồ đoàn.

Sở Cuồng Nhân và Tuệ Tâm đại sư ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu giao lưu, mà chuyện của hai người cũng đã truyền khắp Lôi âm Tự.

Nghe được phương trượng muốn giao lưu phật pháp Sở Cuồng Nhân, không ít tăng nhân đều đến đây quan sát, ngay cả Phật Thánh trong Lôi âm Tự cũng bị kinh động.

Chỗ sâu trong Lôi âm Tự, một gian phật đường nhỏ.

Có mấy lão tăng ngồi xếp bằng như tượng, bỗng nhiên có một người mở mắt ra, hứng thú nói: “Tuệ Tâm muốn giao lưu phật pháp Sở Cuồng Nhân, có ý tứ, không biết tạo nghệ phật pháp của người này cao thâm thế nào.”

“A, đi nhìn một cái đi.”

“Quả nhiên người này khiến người ta rất bất ngờ, vị đại phật màu vàng trên cổ chiến trường kia đủ để chứng minh tu vi phật pháp của người này không tầm thường.”

Từng đạo linh niệm từ trong gian phật đường nhỏ này lan tràn ra ngoài.

Giờ phút này.

Trên đại điện.

Hai người Sở Cuồng Nhân, Tuệ Tâm ngồi trên bồ đoàn.

“Đạo hữu, mời.”

“Ừm.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, lập tức nói: “Phật là gì?”

“Người phổ độ chúng sinh, hành thiện tích đức là phật.”

“Ừm, cũng đúng quy củ.”

Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.

“Xin hỏi đạo hữu, phật là gì?”

Tuệ Tâm nhìn Sở Cuồng Nhân, trịnh trọng hỏi.

“Ta đã là phật!”

Lời vừa nói ra, giống như sấm sét đánh lên đất bằng, nổ tung bên tai rất nhiều tăng lữ, càng khiến sắc mặt Thánh Nhân Lôi âm Tự đột nhiên biến đổi.

“Cuồng vọng!”

“Hắn đã là phật? Hắn xem phật thành cái gì rồi?”

“Vốn cho rằng kẻ này sẽ có kiến giải cao thâm, nhưng ngờ lại nói ra lời khoác mà không biết ngượng như vậy.”

Tăng nhân, Thánh Nhân trong Lôi âm Tự đều bị một câu nói của Sở Cuồng Nhân dọa sợ, sau đó sinh ra một cỗ tức giận.

Dưới cái nhìn của bọn họ, lời nói của Sở Cuồng Nhân chính là đang nhục phật!

Hành động như vậy khiến cho người ta giận sôi!

“Sở đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì? !”

Ánh mắt của Tuệ Tâm ngưng trọng nói.

Hiển nhiên, ông ấy cũng bị câu nói của Sở Cuồng Nhân làm cho tức giận không nhẹ.

“Ta đã là phật!”

“Hoặc là nói... Chúng sinh đều là phật! Phật là từ tính làm, không phải ngoài thân cầu, trong tâm ta có phật, tự phật là phật thật...”

Lời vừa nói ra, mọi người đều có điều suy nghĩ, nhất là Thánh Nhân của Lôi âm Tự, trong đầu oanh minh không thôi, hình như có phạm âm quanh quẩn.

Thân thể Tuệ Tâm thân thể chấn động, phật quang trên người không thể khống chế được tuôn ra, lâm vào trạng thái lĩnh ngộ.

Phật là gì?

Phật, không phải là tồn tại nào dó.

Phật, chỉ là một khái niệm.

Tu đạo tu phật, thật ra đầu là tu tâm.

Người người đều có phật tính, chỉ cần hiểu, người người đều có thể nói mình là phật, chúng sinh đều là phật, phật pháp ở giữa vạn vật!

Phật quang trên người Tuệ Tâm càng ngày càng dày đặc.

Qua một lúc lâu, ông ấy chậm rãi mở hai mắt ra, đứng dậy khom người cúi đầu với Sở Cuồng Nhân, “Đa tạ đạo hữu chỉ điểm sai lầm!”

“Đại sư khách khí, còn tiếp tục không?”

“Tu vi phật pháp của đạo hữu cao thâm, khiến người ta thán phục, chỉ một câu này đã khiến lão nạp được lợi cả đời, không cần tiếp tục bàn luận nữa.”

Tuệ Tâm đại sư từ tốn nói.

Ánh mắt Sở Cuồng Nhân có chút mê mang.

Như vậy đã xong rồi, chỉ đơn giản như vậy?

“Vậy chuyện Tàng Kinh các?”

“Đạo hữu yên tâm, từ hôm nay trở đi, tất cả điển tịch trong Tàng Kinh các đều sẽ mở ra cho, đạo hữu có thể tự mình đến đọc.”

“Được.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, vô cùng hài lòng.

Không ngờ lần này giao lưu lại đơn giản như vậy, quả nhiên, đại sư đúng là đại sư, một chút đã thông rồi, không cần hắn lừa dối nhiều.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)