“Giao Thánh Nhân cốt ra!”
“Khốn khiếp! Dám giật đồ dưới mi mắt chúng ta.”
Mười tên tu sĩ cầm theo binh khí xông thẳng về phía Sở Cuồng Nhân.
Nhưng Sở Cuồng Nhân vẫn đứng bất động.
Chỉ thấy Côn Ngô Kiếm bên hông khẽ run lên, một cỗ kiếm chi đạo vận lạnh thấu xương bạo phát, cuốn lấy linh lực hóa thành kiếm khí.
Kiếm khí như cuồng phong khuếch tán ra, tất cả tu sĩ xông tới gần Sở Cuồng Nhân ba trượng đều bị kiếm khí xé rách.
Những người còn lại thấy thế, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thực lực thật mạnh!”
“Người này, là ai? !”
“Chờ một chút, bên hông treo cổ kiếm xinh đẹp, cộng thêm khí chất siêu phàm thoát tục, chẳng lẽ hắn là... Sở Cuồng Nhân!”
Ba chữ Sở Cuồng Nhân vừa ra, nhất thời khiến tất cả mọi người ở đây không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhao nhao lui sang một bên.
Mà chủ nhân của Càn Khôn giới trước đó, cũng chính là người thanh niên bị chặt đứt cánh tay trong lúc kịch chiến đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, “Sở đạo hữu xuất thủ tương trợ, ngày sau, ta nhất định sẽ đến nhà bái tạ...”
Nói xong hắn ta đưa tay ra.
Sở Cuồng Nhân cau mày, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ách, Sở đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không trả lại Càn Khôn giới cho ta sao?” Trên mặt người thanh niên lộ ra vẻ không thể tin nói.
“Càn Khôn giới này là chiến lợi phẩm của ta, dựa vào cái gì mà trả lại ngươi.”
Phải biết, nếu không phải Sở Cuồng Nhân lấy được Càn Khôn giới, chắc chắn người thanh niên này sẽ phải chết, hiện tại người thanh niên này lại muốn lấy di hài Thánh Nhân với Sở Cuồng Nhân, chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Di hài Thánh Nhân, người nào có bản lĩnh thì lấy được.
Nếu người thanh niên này có đủ thực lực, đương nhiên không có vấn đề, nhưng đối phương chỉ có dã tâm mà không có thực lực.
“Ngươi...”
Người thanh niên biến sắc, cả giận nói: “Chẳng lẽ đường đường là chưởng môn Huyền Thiên tông lại giống đám người tiểu tặc đi đoạt đồ của người khác sao?”
“Hung hăng càn quấy.”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, tiện tay đánh ra một chưởng.
Đạo vận vô cùng cuồng bạo hóa thành một tòa Thái Cổ Thần Sơn, oanh một tiếng, trực tiếp đánh nổ người thanh niên này thành một đoàn huyết vụ.
Trong lòng mọi người run lên, không ngờ Sở Cuồng Nhân lại quả quyết như thế.
“Bây giờ còn ai muốn di hài Thánh Nhân sao?”
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân bình tĩnh đảo qua tất cả mọi người ở đây.
Trong đám tu sĩ này, người có thực lực cao nhất mới là Tôn giả, trước mặt Sở Cuồng Nhân có thể trảm Thánh Nhân, giống như con kiến hôi, nào dám có lòng tranh đoạt?
“Nếu bộ di hài Thánh Nhân kia đã rơi vào tay Sở đạo hữu, đương nhiên chúng ta không dám tranh chấp với ngươi, cáo từ.”
“Ha ha, hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của Sở đạo hữu, coi như là một chuyện may mắn, lần này không tính đến không.”
“Quả nhiên Sở chưởng môn giống như lời đồn, có Thiên Nhân chi tư, tại hạ tâm phục khẩu phục, bộ di hài Thánh Nhân này nên là của ngươi.”
“Ta nhớ trong nhà còn có chút việc, tạm biệt.”
“Cái gì, lão bà sắp sinh à, vậy ta cũng trở về.”
Có người lấy lòng Sở Cuồng Nhân, có người xuất ra la bàn truyền tin, giả vờ như đang nói chuyện, sau đó lần lượt rời khỏi hiện trường.
Cho những người này mười lá gan cũng không dám giật đồ với Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân dùng linh niệm quét một vòng trong vương cung Lâu quốc, không có thu hoạch gì liền lập tức rời khỏi cổ thành, tiến về khu vực trung tâm của cổ chiến trường.
…
Cổ chiến trường, khu vực trung tâm.
Đây là một nơi mà Thánh Nhân cũng phải vô cùng e dè.
Nồng độ sát khí ở đây còn nồng đậm hơn vòng trong của cổ chiến trường mười mấy lần, khắp nơi đều có thể nhìn thấy Sát Linh cấp cao.
Sở Cuồng Nhân bước vào trong đó, cũng cảm thấy có chút không thoải mái, hắn vận chuyển linh lực mới có thể triệt tiêu cảm giác không thoải mái này.
Tầm Bảo Thuật phát động.
Sở Cuồng Nhân bắt đầu tìm kiếm một số bảo vật gần đó.
“Phía trước ba trăm dặm, có một kiện Thánh Khí.”
Hai mắt hắn tỏa sáng, bóng người hóa thành một đạo lưu quang, đi đến chỗ có Thánh Khí, Thánh Khí kia bị vùi lấp trong một cồn cát.
Sở Cuồng Nhân đưa tay đánh ra một đạo Linh khí.
Cồn cát nổ tung!
Một thanh trường kiếm màu đỏ lộ rra.
Mặc dù trên Thánh Kiếm loang lổ vết rỉ, nhưng vẫn tràn ngập từng tia từng sợi kiếm khí sắc bén, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
Sở Cuồng Nhân nắm chặt thanh Thánh Kiếm này, linh lực rót vào trong đó.
Nhất thời, vết rỉ trên thánh kiếm tróc ra, lộ ra thân kiến màu đó, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ.
“Huyết Tru!”
“Thánh Kiếm Huyết Tru!”
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng, ném thanh Thánh Kiếm này vào hộp kiếm Thanh Linh uẩn dưỡng, tiếp tục tìm tòi trong khu vực trung tâm.
Nơi đây đúng là nguy hiểm hơn vòng trong rất nhiều, nhưng lại có không ít cơ duyên, mới ngắn ngủi nửa ngày, Sở Cuồng Nhân đã lấy được hai kiện Thánh Khí, bảy tám kiện Chí Tôn khí.
“Cổ chiến trường này, chính là một bảo khố a!”
Sở Cuồng Nhân tán thưởng nói.
Đột nhiên, trong Càn Khôn giới trong truyền đến một cỗ ba động.
Hắn nghi ngờ lấy hộp gỗ ra, sau đó mở ra, chỉ thấy bên trong sát khí chi nguyên có một đoàn hắc khí đang lăn lộn.
“Chuyện gì vậy?” Lúc Sở Cuồng Nhân nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng truyền đến một cỗ sát cơ vô cùng cuồng bạo.
Sắc mặt hắn thay đổi, sau đó trường kiếm bên hông bỗng nhiên ra khỏi vỏ.
Một đạo kiếm quang chém về phía sau lưng.
Kiếm quang và một đạo đao quang từ sát khí ngưng tụ mà thành đụng vào nhau, nổ tung trong hư không, nhấc lên khí lãng khủng bố.
Ngay cả Sở Cuồng Nhân cũng không nhịn được lùi lại hơn mười trượng.
“Cỗ lực lượng này, là Thánh Nhân!”
Hắn phát giác được, trong sát khí ẩn chứa một cỗ đạo vận Thánh Nhân.
Cách đó không xa, một đầu Sát Linh không thấy rõ mặt, trong tay cầm trường đao màu đen, toàn thân bị sát khí màu đen bao phủ đang nhìn về phía hắn.
“Giết, giết, giao Thiên Sát cho ta...”
Sát Linh kia nỉ non, sát khí trên người càng nồng đậm, sau đó bóng người bắn về phía Sở Cuồng Nhân.
Trường đao vung vẩy, đao mang đen nhánh dường như che lại quang mang trong thiên địa, một cỗ đạo vận hung tàn bá đạo khóa chặt Sở Cuồng Nhân.
Đối mặt với một đầu Sát Linh có chiến lực cấpThánh Nhân, Sở Cuồng Nhân không dám khinh thường, Côn Ngô Kiếm chém ra, kiếm quang màu tím trùng trùng điệp điệp.
Hai cỗ lực lượng va chạm khiến hư không lại lần nữa ầm ầm rung động.
“Tứ Quý Kiếm Trận!”
Sở Cuồng Nhân lấy hộp kiếmThanh Linh ra, một trường kiếm màu đen từ trong hộp kiếm bay ra, cấp tốc hợp thành một cái Tứ Quý Kiếm Trận vô cùng huyền diệu.
Bên trong kiếm trận, bốn mùa thay đổi, vạn tượng tự nhiên chi lực bạo phát.
So với một năm trước, bây giờ tu vi của Sở Cuồng Nhân đã đạt đến Tôn giả hậu kỳ, khoảng cách đến Chí Tôn cũng không xa.
Lúc này hắn thi triển kiếm trận, uy lực mạnh, trong mười hơi thở ngắn ngủi đã oanh sát đầu Sát Linh cấp Thánh Nhân này.
Theo một tiếng thét dài, đầu Sát Linh cấp bậc Thánh Nhân này hóa thành khói nhẹ tiêu tán, chỉ lưu lại một đạo sương mù màu đen.
“Lại là một đạo sát khí chi nguyên.”
Sở Cuồng Nhân cau mày, bắt sát khí chi nguyên kia vào trong tay.
So với sát khí chi nguyên hắn có được khi siêu độ đại quân một triệu Sát Linh, thì đạo sát khí chi nguyên này nhỏ hơn rất nhiều.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn đưa đạo sát khí chi nguyên này vào trong hộp gỗ, để nó dung hợp với đạ sát khí chi nguyên kia.
Trong nháy mắt, cỗ sát khí chi nguyên kia lại vèo một cái, bay vào trong cơ thể Sở Cuồng Nhân, sau đó, một cỗ tin tức tràn vào trong lòng hắn.
“Thiên Sát Bất Bại Thể! !”
“Đúng là một trong mười vị trí đầu tiên trong ba ngàn thể chất, Thiên Sát Bất Bại Thể!”
Trên mặt Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Thì ra sát khí chi nguyên này còn có một cái khác tên.
Thiên Sát chi khí! !
Thiên Sát chi khí có đủ loại tác dụng, mà trong đó, tác dụng lớn nhất chính là khiến người tu thành có được Thiên Sát Bất Bại Thể! !
Hơn nữa còn là loại Thiên Sát Bất Bại Thể trực tiếp đại thành, một khi loại Đạo Thể này đại thành, ngay cả Thánh Nhân cũng có thể tuỳ tiện oanh sát!