Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 243: Tiếp tục lừa dối, phật tử bái sư, lại vào cổ chiến trường

Chương Trước Chương Tiếp

Móa nó!

Tên Phật Tử này là thế nào vậy? !

Tẩu hỏa nhập ma? !

Ta làm cái gì đâu, thế mà lại khiến một tên Phật Tử sắp bị tẩu hỏa nhập ma? !

Nhìn bên ngoài Sở Cuồng Nhân vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm, đầy đầu chấm hỏi.

Chẳng phải hắn chỉ nói sáu chữ thôi sao?

Vậy mà lại khiến một tên Phật Tử sắp tẩu hỏa nhập ma.

Sớm biết, hắn đã không tùy tiện lừa dối, Phật Tử xảy ra chuyện gì, không biết Lôi âm Tự có tìm hắn liều mạng không?

Trong lòng Sở Cuồng Nhân không ngừng nghĩ biện pháp cứu vớt chuyện này.

Mặc dù hắn không sợ Lôi âm Tự, nhưng tình huống của Vô Diệp là do hắn tạo thành, cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Sở Cuồng Nhân nhìn Vô Diệp, âm thầm cắn răng.

Tiếp tục lừa dối!

“Mệnh là do mình tạo, tướng là do tâm sinh, thế gian vạn vật đều là hóa tướng, tâm bất động, vạn vật đều không động, tâm không đổi, vạn vật đều bất biến.”

“Nhất niệm ngốc tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh.”

“Phàm là tướng, đều là hư ảo. Như gặp tướng phi tướng, tức gặp Như Lai...”

Sở Cuồng Nhân cũng mặc kệ có thích hợp hay không, nói ra mạch lạc một số lời trích kinh điển trong Phật giáo ở kiếp trước kia.

Thiên Vũ tông chủ rung động đến trợn mắt há hốc mồm, ông ta nghe ra, mỗi câu mỗi chữ Sở Cuồng Nhân nói ra đều ẩn chứa phật lý vô cùng tinh diệu.

Cần lĩnh ngộ phật pháp đến cảnh giới cỡ nào, mới có thể nói ra những lời này!

Không phải chưởng môn thật sự là phật sống chuyển thế chứ? !

Bên cạnh, Lãnh Trường Không nhìn Vô Diệp, trong mắt mang theo thương hại.

Xong rồi xong rồi.

Vừa rồi chưởng môn nói sáu chữ, Vô Diệp đại sư đã sắp tẩu hỏa nhập ma, hiện tại lại nói một tràng...

Không phải Vô Diệp đại sư sẽ tự bạo tại chỗ chứ? !

Lãnh Trường Không càng nghĩ càng thấy có khả năng, hắn ta lặng lẽ làm thủ thế với các đệ tử phía sau, bảo bọn họ tránh xa một chút.

Theo từng câu Phật ngữ tinh diệu từ trong miệng Sở Cuồng Nhân thốt ra, sắc mặt Vô Diệp vốn đang dữ tợn sắc đã dần trở nên an tường.

Linh lực đang xao động cũng lắng xuống, trên người đột nhiên tách ra một đạo phật quang vô cùng hùng hậu, xông thẳng tới chân trời.

Hắn ta hiểu rồi!

Nghi hoặc bị hắn ta làm cho phức tạp nhiều năm nay, được Sở Cuồng Nhân chỉ điểm, từng vấn đề được giải khai, cảnh giới phật pháp cũng theo đó tăng lên một cấp bậc.

Mà đây là hắn ta chỉ lĩnh ngộ một chút da lông trong lời nói của Sở Cuồng Nhân mà thôi, chuyện này khiến hắn ta sùng bái Sở Cuồng Nhân đến cực hạn.

“Xin lão sư nhận cái cúi đầu này của ta.”

Trước mắt bao người, chỉ thấy Vô Diệp quỳ gối xuống trước mặt Sở Cuồng Nhân, cúi đầu với hắn.

Tu sĩ bốn phía thấy thế, tất cả đều rung động đến tột đỉnh.

Đây chính là Phật Tử của Lôi âm Tự, là một vị Thiếu Đế trẻ tuổi, nhưng bây giờ lại cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân.

Thật không thể tin được.

“Đứng lên đi.” Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ, thản nhiên nhận cái thi lễ này của Vô Diệp, trong lòng lại thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng lừa dối qua rồi.

Vô Diệp đứng lên, nói: “Thụ nghiệp người chính là vi sư, trình độ tu vi phật pháp của lão sư không thể tưởng tượng được, một phen chỉ điểm, dù ta chỉ lĩnh hội được một chút da lông trong đó, vậy mà đã hiểu ra rất nhiều thứ.”

“Lần này chỉ điểm, khiến ta được lợi cả đời, phần ân đức này lớn hơn trời, từ hôm nay trở đi, lão sư chính là thầy của ta.”

“Vô Diệp đại sư khách khí.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói, Vô Diệp muốn nhận hắn làm thầy, không phải chân chính bái hắn làm sư tôn, chỉ là một tiếng tôn xưng mà thôi.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng không để ý.

Giải quyết xong đại quân Sát Linh, quét dọn xong chiến trường, Sở Cuồng Nhân tự hỏi còn muốn tiến vào khu vực trung tâm cổ chiến trường hay không.

Sau một phen suy nghĩ, hắn quyết định tiến vào nhìn một chút, bất nhưng bởi vì khu vực trung tâm của cổ chiến trường vô cùng nguy hiểm, hắn quyết định để Lam Vũ tạm thời lưu lại thành Thổ Dương, chính mình đi tìm tòi.

...

Cổ chiến trường.

Vòng trong, Sở Cuồng Nhân đi qua cổ thành Lâu quốc.

Sau khi đại quân Sát Linh phá phong ấn, kết giới nơi này đã biến mất, cổ thành lớn như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời.

Nhìn tường đổ rách nát, Sở Cuồng Nhân than nhẹ một tiếng, năm đó Lâu quốc cũng cường đại ngang ngửa một đạo thống Thánh Nhân, nội tình mạnh hơn đạo thống Thánh Nhân Thanh Vân vương triều một bậc.

Nhưng mạnh như Lâu quốc, vẫn không cách nào trốn khỏi kết cục bị tiêu diệt.

Có thể thấy được trên đời này rất khó vật trường thịnh bất suy, vừa nghĩ đến đây, Sở Cuồng Nhân càng thêm khát vọng thực lực.

Chỉ có chính mình mạnh lên, mới có thể bảo vệ Huyền Thiên tông trường tồn.

Thành đế!

Không, hắn thậm chí muốn siêu việt Đại Đế!

Trong mắt Sở Cuồng Nhân dần dần lộ ra vẻ kiên định.

Nhìn cổ thành trước mặt, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Kiện Chuẩn Đế binh kia bị Thương Hàn lấy đi, a, có ý tứ, cũng không biết sau khi hắn ta có một kiện Chuẩn Đế binh, có dám tới tìm ta không?”

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn có chút chờ mong.

Trong một đời trẻ tuổi, hắn gần như vô địch, nếu xuất hiện mấy vị cường giả cỏ thể lên được mặt bàn, hắn vẫn rất vui mừng.

Xem như có một chút điều chỉnh, không đến mức quá nhàm chán.

Lúc này.

Trong vương cung Lâu quốc đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.

Bóng người Sở Cuồng Nhân khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang, dường như trong một cái chớp mắt, hắn đã đi đến vương cung Lâu quốc.

Nơi nay, có một đám tu sĩ đang giao thủ, tranh đoạt cái gì.

“Giao Thánh Nhân cốt ra! Nếu không hôm nay ngươi sẽ không thể còn sống rời đi.” Một đại hán cường tráng lớn tiếng nói với một người thanh niên đối diện.

Tu sĩ bốn phía đều đang nhìn ngươig thanh niên chằm chằm, thanh niên này cũng rất kiên cường, lạnh lùng nói: “Muốn Thánh Nhân cốt, nằm mơ!”

“Hừ, vậy thì chịu chết đi.”

Mọi người hô lên, tấn công người thanh niên.

Tu vi của đám người này đều không yếu, kém nhất cũng là Chiến Vương cảnh, hơn nữa, chiến lực người thanh niên kia đã đạt đến cấp bậc Tôn giả hậu kỳ.

Nhưng mà, ở đây có ít nhất ba người có chiến lực không sai biệt lắm với hắn, lấy ít địch nhiều, rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.

Sở Cuồng Nhân đi vào, người thanh niên kia đã thương tích đầy mình.

Nghe thấy đối thoại của bọn họ, Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ.

“Thánh Nhân cốt.”

“Nếu không đoán sai, đó hẳn là thi thể của Lâu quốc chi chủ, không nghĩ tới cỗ thi thể kia vẫn còn ở đây.”

Lâu thành bại lộ, tự nhiên đưa tới không ít người mạo hiểm.

Trong cổ thành, bảo tàng bị Sở Cuồng Nhân thu hết không còn, Chuẩn Đế binh bị Thương Hàn lấy đi, đương nhiên giá trị lớn nhất chỉ còn lại bộ Thánh Nhân cốt kia.

Những người này đang tranh đoạt.

Mắt thấy người thanh niên kia thương tích đầy mình, Sở Cuồng Nhân cũng không có ý xuất thủ, hắn lại không biết người thanh niên kia.

Chuyện tu sĩ tự giết lẫn nhau, giết người đoạt bảo có nhiều lắm.

Chỉ một lát sau, người thanh niên đã bị một tu sĩ trảm đứt một cánh tay, cánh tay mang theo Càn Khôn giới bay ra ngoài.

Mà trong Càn Khôn Giới ki có Thánh Nhân cốt!

Mọi người thấy thế, vội vàng xông tới.

“Thánh Nhân cốt này là của ta.”

“Cút!”

Một cỗ hấp lực bỗng nhiên cách không rơi xuống đoạn cánh tay này, Sở Cuồng Nhân đưa tay bắt lấy, sau đó lấy xuống Càn Khôn giới.

Linh niệm vừa động, trong này đúng là có để di hài của quốc chủ Lâu quốc.

Bên ngoài di hại có kim quang lưu chuyển, đạo vận tràn ngập, so với di hài Thánh Nhân bình thường còn mạnh hơn nhiều.

Sở Cuồng Nhân kết luận, chỉ sợ lúc quốc chủ Lâu quốc còn sống, tu vi cũng sắp tiếp cận Đại Thánh rồi.

Cường giả như vậy vô cùng hiếm thấy, bây giờ trên mặt nổi của Thương Khung tinh, sau lưng các đạo thống Thánh Nhân cũng chưa chắc đã có Đại Thánh tọa trấn.

“Cỗ di hài Thánh Nhân này có giá trị không nhỏ a.”

Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.

Đám tu sĩ còn lại nhìn thấy Sở Cuồng Nhân cầm Càn Khôn giới, nhất thời sầm mặt lại, thậm chí không nói hai lời, cầm binh khí trực tiếp vọt tới, muốn giết người đoạt bảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)