Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 241: Như lai vãng sinh chú

Chương Trước Chương Tiếp

Một kiếm chém chết mấy vạn Sát Linh!

Sở Cuồng Nhân bày ra chiến lực chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.

Mà đám Sát Linh cũng phát hiện Sở Cuồng Nhân không dễ chọc, không nhằm vào hắn nữa, lại lao về phía những người khác chém giết.

Chiến tranh vẫn đang tiếp tục.

Sở Cuồng Nhân cau mày, mặc hắn không sợ một triệu Sát Linh này, nhưng muốn giết sạch bọn chúng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cho dù dùng một kiếm giết mấy vạn Sát Linh, vậy cũng phải ra mười mấy kiếm.

Hơn nữa, đám Sát Linh này cũng không tụ tập tại một chỗ để cho hắn chém giết.

Chờ hắn giết chết hết Sát Linh, đoán chừng người của Thiên Vũ tông đều bị đánh giết rồi, chuyện này, hắn không muốn nhìn thấy.

“Nếu ta đã đến đây, vậy không thể để thương vong gia tăng, không biết một triệu Sát Linh này có thể cản được Như Lai Phật quang của ta không! !”

Trong mắt Sở Cuồng Nhân bắn ra một đạo kim quang óng ánh.

Chỉ thấy hắn thu hồi Côn Ngô Kiếm, khoanh chân ngồi ngay ngắn trên hư không.

Một cỗ đạo vận vô cùng huyền diệu bỗng nhiên khuếch tán ra, cỗ đạo vận này khiến Vô Diệp cách đó không xa cảm giác được, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ không hiểu.

“Đây là...”

Trên người Sở Cuồng Nhân có một cỗ đạo vận khuếch tán ra.

Kim quang vô cùng sáng chói từ trên người hắn lan tràn ra, mang theo một cỗ phật ý từ bi cuồn cuộn.

“Như Lai Vãng Sinh Chú!”

Trên mặt Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ trách trời thương dân, phật quang trên người sáng đến cực hạn, phật quang cuồn cuộn như biển lan tràn ra.

Một đám Sát Linh bị phật quang tác động đến, liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm, oán khí trên người giống như tuyết trắng gặp mặt trời gay gắt, trong nháy mắt đã bị hòa tan, biến mất.

Đây chính là công pháp cấp truyền thuyết mà hắn rút thưởng được, Như Lai Vãng Sinh Chú!

Vô Diệp bị một màn trước mặt làm cho rung động đến trợn mắt há hốc mồm.

“Phật quang? !”

“Tại sao trên người hắn lại có phật quang?”

Phật quang là đặc thù của tu sĩ Phật gia, tu sĩ bình thường không có được.

Không phải Sở Cuồng Nhân là kiếm tu sao?

Tại sao lại có phật quang?

“Hơn nữa quy mô phật quang này... Trời ạ... Ngay cả phương trượng cũng còn kém rất xa.” Vô Diệp rung động nói.

Nếu phật quang của hắn ta là một dòng suối nhỏ, như vậy, hiện tại phật quang mà Sở Cuồng Nhân thả ra, chính là một vùng biển vô biên!

Hai thứ này hoàn toàn không thể đánh đồng.

Sau đó, một màn phá vỡ thế giới quan của Vô Diệp thế đã xảy ra.

Chỉ thấy phật quang mênh mông mà Sở Cuồng Nhân tỏa ra dần dần tạo thành một vị đại phật màu vàng tràn đầy nét cổ xưa!

Đại phật màu vàng này cao đến ngàn trượng, chắp tay trước ngực, trên người bộc phát ra vạn trượng phật quang, trực tiếp xé rách vân vụ do oán khí hình thành.

“Cái này, cái này sao có thể? !”

Vô Diệp choáng váng, không dám tưởng tượng một màn trước mắt.

Trời ạ, hắn ta lại nhìn thấy Phật Tổ?

Đại phật màu vàng hiển hóa trong thiên địa, phật quang màu vàng cuồn cuộn như biển khuếch tán ra, đôi môi khép mở, giống như đang tụng kinh.

Trong chốc lát, địa dũng kim liên, trên bầu trời có phạm âm huyền diệu quanh quẩn, trái tim của tất cả mọi người dường như được tịnh hóa, một mảnh an bình.

Mà một triệu Sát Linh kia lại không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Phạm âm, phật quang, cả hai đan xen, đang không ngừng tan rã oán khí và sát khí của bọn chúng, xóa đi tồn tại căn bản của bọn chúng.

“Chẳng lẽ hắn là phật sao?” Vô Diệp nhìn Sở Cuồng Nhân ngồi xếp bằng trên không trung, vẻ mặt trách trời thương dân, thất thần nói.

Không chỉ hắn ta.

Vị đại phật này, trong phạm vi mười ngàn dặm đều có thể thấy được.

Vô số dân chúng nhìn thấy, nhao nhào quỳ trên mặt đất lễ bái.

Phật chi đạo vận vô cùng dồi dào khuếch tán ra, đám cường giả tuyệt đỉnh tại Thương Khung tinh đều cảm giác được.

“Cỗ đạo vận này, thanh thánh an lành, là... Phật? ! Hơn nữa còn ẩn chứa một cỗ uy áp đế đạo, Phật Môn ra đế rồi?”

“Chẳng lẽ Phật Môn đã xuất hiện một vị Phật Đế?”

“Không có khả năng, Đế giả mai danh ẩn tích lâu như vậy, đại tranh chi thế vừa mới mở màn, làm sao có thể ra đế nhanh như vậy?”

“Phương hướng này, chính là cổ chiến trường.”

Các Thánh Nhân bị kinh động.

Từng đạo linh niệm không ngừng phóng về phía cổ chiến trường.

Khi bọn họ nhìn thấy cự phật cao ngàn trượng vắt ngang hư không, tràn ngập thanh thánh cổ ý, tất cả đều bị dọa sợ.

Nếu không phải vị cự phật này không phải thực thể, bọn họ đều hoài nghi mình đã gặp dược Phật Tổ.

Quá rung động.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Sở Cuồng Nhân ngồi xếp bằng dưới hư ảnh cự phật này, trên người tràn ngập phật quang, đều trợn tròn mắt.

“Chuyện gì xảy ra, là Sở Cuồng Nhân?”

“Vị cự phật này là do phật quang trên người hắn ngưng tụ ra, trời đất ơi, vị cự phật này là do hắn làm ra.”

“Tình huống như thế nào, không phải Sở Cuồng Nhân là kiếm tu của Huyền Thiên tông sao? Làm sao lại liên quan đến Phật Môn rồi?”

“Ngay cả đám đại đức cao tăng của Lôi âm Tự cũng không có phật quang nồng hậu dày đặc như trên người hắn, làm sao hắn lại làm được?”

Phật tu?

Các vị Thánh Nhân cảm thấy trò đùa này hơi lớn rồi.

Sở Cuồng Nhân trảm Thánh Nhân, giết Thiếu Đế, mỗi lần đều nháo thiên hạ huyên náo đến long trời lỡ đất, nào có nửa điểm của phật tu từ bi?

Nhưng bây giờ, sự thật lại bày ra trước mặt bọn họ.

Phật quang trên người Sở Cuồng Nhân không giả được.

“Ôi chao, ta biết mà, Sở Cuồng Nhân nhập thế, thiên hạ tuyệt đối sẽ không thái bình, quả nhiên, mới mấy ngày thôi hắn đã nháo ra chuyện rồi.” Có một vị Thánh Nhân cảm khái nói.

Các Thánh Nhân còn lại cũng rất tán thành.

“Thế nào, các ngươi có ý kiến sao? Làm phiền các ngươi nhìn rõ ràng một chút, hiện tại tiểu gia hỏa này đang độ hóa Sát Linh, cứu vãn thương sinh, đây chính là công đức, tại sao trong miệng các ngươi lại trở thành nháo chuyện rồi.”

Lúc này, linh niệm của Thánh Nhân Huyền Thiên tông mở miệng nói.

Lúc này các Thánh Nhân mới chú ý tới sự tồn tại của một triệu Sát Linh.

“Ách, phật quang này quá chói mắt, trong lúc nhất thời lại không chú ý tới đám Sát Linh kia, bọn chúng từ đâu ra vậy?”

“Xem ra, Sở Cuồng Nhân sắp giải quyết hết rồi.”

Các Thánh Nhân đều chú ý tới.

Một triệu Sát Linh được phật quang cuồn cuộn tịnh hóa, oán khí sát khí đều phải sắp tiêu tán, gương mặt dữ tợn dẫn trở nên an tường.

Bọn chúng đang khom người cúi đầu về phía Sở Cuồng Nhân, giống như đang cảm tạ hắn đã khiến vô tận thống khổ của bọn chúng được giải thoát.

“Bụi về với bụi, đất về với đất đi.”

“Chư vị, yên nghỉ.”

Sở Cuồng Nhân chắp tay trước ngực, trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ mang theo một cỗ từ bi chi ý, nói với vô số Sát Linh.

Chỉ thấy đại quân một triệu Sát Linh hóa thành ánh sáng tiêu tán.

Một màn trước mắt, rung động tất cả mọi người.

Bọn họ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang ý sùng kính.

Giờ khắc này, cho dù Sở Cuồng Nhân nói hắn là một vị Phật sống, đoán chừng mọi người cũng sẽ tin tưởng.

Siêu độ Sát Linh xong, Sở Cuồng Nhân để hai tay xuống, phật quang vô biên dần dần trở về cơ thể hắn, vẻ mặt khôi phục lại bình thường.

Hắn nhìn đám Sát Linh đã tiêu tán, bỗng nhiên trong hư không xuất hiện một đoàn hắc khí quỷ dị.

Hắc khí kia cùng loại với sát khí nhưng lại thuần túy hơn không biết bao nhiêu lần, được phật quang tịnh hóa nhưng vẫn chưa tiêu tán.

“Thứ này có chút kỳ quái.”

Sở Cuồng Nhân vươn tay, linh lực biến thành một bàn tay lớn bắt lấy, cẩn thận cảm giác một lát.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Lâu quốc chi chủ từng nói, đại quân Sát Linh này chính là do An quốc chi chủ đánh cắp sát khí chi nguyên ở cấm địa hình thành.

Chẳng lẽ, đây chính là sát khí chi nguyên kia?

Sở Cuồng Nhân nghĩ một lát, xuất ra một cái hộp bỏ vào, lại ném vào Càn Khôn giới.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn tu sĩ bốn phía, trên người lại tràn ngập ra một cỗ đạo vận huyền diệu, như một trận vui sướng thổi qua mọi người.

Tất cả mọi người cảm giác mỏi mệt đã không còn, thương thế trên cơ thể cũng đang nhanh chóng khôi phục.

Mọi người rất kinh ngạc, lần nữa bị thủ đoạn của Sở Cuồng Nhân tin phục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)