“Sở Cuồng Nhân lại ở trong thành Thổ Dương, nếu hắn ở đây, vậy có lẽ chúng ta có hi vọng ngăn chặn đại quân Sát Linh này rồi.”
Hai mắt Thiên Vũ tông chủ tỏa sáng nói.
Cái gọi là nổi danh thiên hạ không phải nói suông.
Sở Cuồng Nhân danh chấn thiên hạ, đương nhiên thực lực của hắn càng không thể nghi ngờ, nếu có hắn tương trợ, vậy bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Tông chủ, hiện tại Sở đạo hữu đã xâm nhập cổ chiến trường, còn nói muốn đến khu vực trung tâm thăm dò một phen, đoán chừng trong thời gian ngắn không kịp chạy về đây.” Lúc này, Lãnh Trường Không bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Thiên Vũ tông chủ khẽ biến, lập tức thở dài một hơi, nói: “Đúng là đúng lúc, số mạng rồi!”
Thật vất vả mới nhìn thấy hi vọng, bây giờ lại không có.
Lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, đại quân Sát Linh đã mất đi tướng lãnh vẫn không dừng bước, bay vọt về phía thành Thổ Dương, mặc dù không còn quân trận gia trì, nhưng oán khí ngập trời vẫn vô cùng khủng bố.
Vô số Sát Linh bay lượn, oán khí cuồn cuộn hóa thành như hắc vụ thực chất, che khuất bầu trời, khiến toàn bộ thành Thổ Dương đều trở nên tối mờ.
Lúc đại quân Sát Linh đi đến vị trí cách thành Thổ Dương không đến mười dặm, oán khí dọa người bao phủ trên thân mỗi người.
Trong đám người.
Một đệ tử của Thiên Vũ tông nắm trường kiếm trong tay, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi, bàn tay cầm kiếm khẽ run.
Lúc đại quân Sát Linh vọt đến trước mặt bọn họ, mỗi người đến có thể nhìn thấy đám Sát Linh mặt mũi dữ tợn.
“Giết! !”
Một đệ tử hô to một tiếng, dẫn đầu xông ra!
Phía sau hắn ta, một đám đệ tử của Thiên Vũ tông như đang động viên chính mình, phát ra tiếng rống giận dữ, phóng về phía đại quân Sát Linh.
“Giết! !”
Thiên Vũ tông chủ và đám trưởng lão cũng xông ra ngoài, một cỗ đạo vận bạo phát, cuốn lấy linh lực va chạm với đại quân Sát Linh.
Không có quân trận gia trì, đám Sát Linh không có cách nào tập hợp tất cả lực lượng, từng người tự chiến, chiến lực giảm bớt rất nhiều.
Nhưng một triệu Sát Linh, vẫn không thể khinh thường.
Dường như trong nháy mắt va chạm, đám người Thiên Vũ tông đã xuất hiện thương vong, hơn nữa, số lượng thương vong còn đang nhanh chóng tăng lên.
So với một triệu Sát Linh, Thiên Vũ tông quá ít người.
Nhưng không ai lui lại!
Nếu lui, gia viên sau lưng bọn họ sẽ biến thành địa ngục.
Mấy chục triệu bách tính sẽ chết hết.
“Giết!”
“Giết đám ác quỷ các ngươi, đến đi! !”
Các tu sĩ của Thiên Vũ tông gầm thét, không ngừng vung vẩy binh khí, thôi động linh lực của mình, dùng thân thể máu thịt của mình dựng thành bích chướng bảo vệ dân chúng.
Một số tu sĩ đào tẩu ngừng lại, nhìn thấy một màn này.
Tình cảnh này có lực trùng kích cực lớn đối với bọn họ.
Bọn họ không hiểu, rõ ràng là một trận chiến tranh tất bại, vì sao người của Thiên Vũ tông lại còn đi chịu chết.
Mà khi bọn họ chết rồi, mấy chục triệu bách tính kia cũng sẽ chết.
Cái chết của bọn họ, dường như không có chút giá trị nào.
“Khốn khiếp, ta cảm thấy ta chính là kẻ hèn nhát!”
“Ta cũng vậy.”
“Đáng chết, không phải chỉ là một đám Sát Linh thôi sao, trở về liều mạng với bọn chúng, chiến đội Trường Long ta tuyệt đối không làm kẻ đào ngũ! !”
“Trở về!”
Có vài tu sĩ bị sự bi tránh của Thiên Vũ tông ảnh hưởng, nội tâm tuôn ra một cỗ nhiệt huyết, cắn răng quay trở về thành Thổ Dương.
Cũng có thật rất nhiều người khịt mũi coi thường những người này.
“Hừ, chỉ đi tìm chết mà thôi.”
“Không sai, đại quân Sát Linh kia quá mạnh, dựa vào những người này làm sao có thể ngăn cản được, chỉ chịu chết mà thôi.”
… …
Trong thành Thổ Dương, đám người của Thiên Vũ tông đang chém giết với Sát Linh, chỉ một lát sau, người của Thiên Vũ tông đã thương vong hơn một phần ba.
Cho dù có tu sĩ khác thêm vào thì vẫn đi về hướng suy vong.
Thiên Vũ tông chủ thấy thế, trong lòng bi thương không thôi.
“Dù phá hủy quân trận, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản một triệu Sát Linh này, chúng ta chỉ có thể làm đến mức này sao?”
“Thiên Đạo bất công, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn sinh linh đồ thán sao?”
Ông ta thét dài một tiếng, cầm kiếm tái chiến!
Trong đám người.
Vô Diệp nắm ấn quyết, linh lực vận chuyển quanh người, phật quang hiển hiện, mỗi một đạo phật quang đánh ra, liền có một đầu Sát Linh tiêu vong.
Hắn ta vô cùng cường đại, phật quang tạo thành sát thương rất lớn với Sát Linh.
Nhưng hắn ta chỉ có một mình, phật quang mạnh hơn, cũng không giết chết một triệu Sát Linh này, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Lãnh Trường Không lần nữa cầm một thanh trường kiếm giao chiến với Sát Linh, người của chiến đội Thiên Vũ cũng chiến đấu bên cạnh hắn ta.
Sát Linh bốn phía giống như thủy triều không ngừng vọt tới.
Rất nhanh, mọi người đã đến cực hạn.
Mắt thấy chiến đội sắp toàn quân bị diệt, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng ầm vang, dường như có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống.
Một đạo lưu quang bỗng nhiên rơi xuống trước mặt đám người Lãnh Trường Không!
Một cỗ kiếm chi đạo vận mạnh mẽ bỗng nhiên bạo phát, Sát Linh trong phạm vi một trăm trượng bị cỗ đạo vận này đánh thành tro tàn.
Lúc này đám người Lãnh Trường Không mới nhìn rõ, thứ rơi xuống trước mặt bọn họ là một thanh kiếm vô cùng xinh đẹp tinh xảo.
Sắc mặt đám người Thiên Vũ tông chủ, Vô Diệp lập tức đại hỉ.
Bọn họ không nhận ra thanh kiếm này.
Nhưng lại cực kì quen thuộc với cỗ kiếm chi đạo vận phía trên, bởi vì nó giống hết một tia kiếm khí ẩn chứa trong trường kiếm của Lãnh Trường Không mà trước đó hắn ta đã thúc giục.
“Hắn đến rồi! !”
“Người kia, rốt cuộc đã đến!”
Vô Diệp, Thiên Vũ tông chủ thầm nói, ánh mắt lộ ra hi vọng.
Một bóng người mặc bạch y tuyệt thế từ trên trời giáng xuống.
Hắn đạp lên chuôi kiếm, áo bào bay phất phới, ngay sau đó bên trong thân thể đơn bạc bộc phát ra một cỗ kiếm khí kinh khủng tuyệt luân, giống như không cuồng phong không dứt, trong nháy mắt bao phủ khắp nơi!
Tất cả Sát Linh bị kiếm khí bao phủ, toàn bộ tan thành mây khói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị người mặc bạch y này hấp dẫn, ánh mắt đặt trên người đối phương, không ai không thất thần.
Ngay cả Sát Linh cũng bị khí thế của đối phương khiến cho kinh hãi.
Người tới, chính là Sở Cuồng Nhân.
Mà lúc này, trên bầu trời, có bạch quang sáng chói nở rộ, chỉ thấy Lam Vũ triển khai hai cánh, trên người mặc khải giáp hoa lệ màu trắng bạc, tay nắm Quang Minh Quyền Trượng, thôi động dị tượng quang minh thần thánh, trấn sát Sát Linh!
Từng đạo đạo vận quang minh từ trên người nàng tuôn ra, hóa thành bạch quang sáng chói, phàm là Sát Linh bị bạch quang chiếu đến, không ai may mắn thoát khỏi.
“Thiếu Đế Lam Vũ.”
Mọi người nhận ra Lam Vũ, trong truyền thuyết, Thiếu Đế Lam Vũ và Sở Cuồng Nhân như hình với bóng, Sở Cuồng Nhân ở đây, tự nhiên nàng cũng có mặt.
“Tông chủ Thiên Vũ tông, bái kiến chưởng môn!”
Thiên Vũ tông chủ đang giao chiến với Sát Linh hô to một tiếng.
Thiên Vũ tông là thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông, mà Sở Cuồng Nhân là chưởng môn của Huyền Thiên tông, đương nhiên cũng là chưởng môn của Thiên Vũ tông.
Sở Cuồng Nhân nhìn bốn phía.
Phần lớn đều là người của Thiên Vũ tông.
Hắn hít sâu một hơi, cũng có thể đoán được đại khái.
“Chư vị, là ta tới chậm.”
Hắn nhìn đám Sát Linh đầy trời, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo lãnh ý, kiếm chi đạo vận trên người càng thêm hùng hậu bá đạo.
Dường như đám Sát Linh ở đây đã phát hiện Sở Cuồng Nhân uy hiếp đến bọn nó, gào rú lên, sau đó phóng về phía hắn.
Côn Ngô dưới chân Sở Cuồng Nhân khẽ run, sau đó đằng không mà lên, rơi vào tay hắn, hắn nhẹ nhàng vung lên.
Một đạo kiếm quang màu tím bộc phát, giống như thủy triều khuếch tán, Sát Tinh bị kiếm quang lướt qua lập tức bị tiêu diệt.
Một kiếm này chém xuống, mấy vạn Sát Linh hóa thành tro bụi.
Tình cảnh này, khiến mọi người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ giết lâu như vậy, thương vong thảm trọng, nhưng tổng số lượng Sát Linh bị giết cũng không khủng bố bằng một kiếm này của Sở Cuồng Nhân!
“Đây chính là thực lực có thể trảm sát Thánh Nhân sao?”
Thiên Vũ tông chủ thầm nói.