Mũi tên phá không, giống như một vệt lưu quang!
Mũi tên lọt vào đám Sát Linh, thẳng đến tên tướng lãnh Sát Linh!
Dọc đường đi, từng đầu Sát Linh bị xỏ xuyên, vỡ nát!
Dường như trong giây lát, mũi tên kia đã vượt qua hơn trăm dặm, đi tới trước mặt tên tướng lãnh Sát Linh.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
“Thành công!”
Nhưng lúc này, chỉ thấy tên tướng lãnh kia đột nhiên nâng tay phải lên, bắt lấy mũi tên, một cỗ sát khí kinh khủng vô biên bạo phát!
Mũi tên điên cuồng run rẩy, ngay sau đó liền bị bóp nát!
Tình cảnh này, khiến đồng tử Thiên Vũ tông chủ co rụt lại.
“Chuyện này sao có thể? !”
Trên mặt ông ta tràn đầy hoảng sợ.
Phải biết, mặc dù đại cung hoàng kim trong tay ông ta không phải Thánh Khí, nhưng cũng là Chí Tôn khí cấp cao nhất, cộng thêm tu vi Vô Thượng Chí Tôn của ông ta bắn ra, ngay cả Vô Thượng Chí Tôn cũng khó có thể ngăn cản, nhưng cuối cùng lại bị tên tướng lĩnh Sát Linh kia bóp nát! !
Đây là thực lực cỡ nào? !
“Vô Thượng Chí Tôn đỉnh cao, thậm chí tiếp cận Chuẩn Thánh!”
Sắc mặt Thiên Vũ tông chủ vô cùng ngưng trọng.
Sắc mặt những người còn lại cũng rất khó coi.
“Rống!”
Dường như tướng lãnh Sát Linh bị người ta tập kích đã nổi giận, phát ra một tiếng rít, tốc độ của đại quân Sát Linh đột nhiên tăng nhanh.
Chỉ sợ không đến một lát sẽ chính diện giao phong với mọi người.
“Đáng chết, không phá quân trận Sát Linh, trận chiến này khó đánh a.”
“Chỉ sợ dựa vào lực lượng của chúng ta sẽ không chống đỡ được bao lâu.”
“Cho dù như thế nào, cũng nhất định phải đánh trận chiến này.” Thiên Vũ tông chủ hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy quyết tuyệt.
“Đáng giận, ta cũng không tin.”
Một trưởng lão vọt ra, trong tay cầm một cây trường thương tỏa ra quang huy sáng chói, một cỗ đạo vận cường hãn lưu chuyển ở trong đó.
Một thương oanh ra, đạo vận dồi dào bạo phát, xông vào đại quân Sát Linh!
Một thương này, thẳng đến tướng lãnh Sát Linh, nhưng còn chưa tới gần, đã bị Sát Linh khác đỡ được, căn bản không đả thương được đối phương.
“Đáng giận!”
“Thiên Cực kiếm khí!”
Lại có một trưởng lão chém ra một kiếm.
Vô Diệp cũng hít sâu một hơi, tay nắm ấn quyết huyền diệu, một đạo phật quang màu vàng ẩn chứa Kim Cương chi lực đánh ra.
Một kiếm một phật quang đồng thời đánh về phía tướng lãnh Sát Linh.
Nhưng cũng giống như vừa rồi, hoàn toàn không có tác dụng.
Trải qua một lần tập kích, số lượng Sát Linh vây quanh tướng lãnh Sát Linh càng nhiều hơn, bọn họ càng khó công tiến vào.
“Đáng hận!”
Vẻ mặt Lãnh Trường Không không cam lòng.
Hắn ta không ngừng thôi động kiếm khí tràm về phía đại quân Sát Linh.
Nhưng Thiên Vũ tông chủ, Vô Diệp cao thủ như vậy còn không làm được, một tên tu sĩ Động Hư cảnh càng không cần phải nói.
Kiếm khí như trâu đất xuống biển, không hề có phản ứng.
Thiên Vũ tông chủ bên cạnh thấy vậy, thở dài, nói: “Trường Không, tiết kiệm linh lực, chuẩn bị đại chiến đi.”
Lãnh Trường Không không cam lòng gật đầu.
Nhưng bỗng nhiên.
Hắn ta nghĩ tới cái gì.
Hắn ta lại lần nữa thôi động linh lực, rót vào trong trường kiếm trong tay.
Thiên Vũ tông chủ thấy vậy, lông mày không khỏi cau lại.
Đứa nhỏ này, làm sao lại không nghe khuyên bảo như vậy?
Ngay khi ông ta muốn nghiêm nghị răn dạy vài câu, trường kiếm trong tay Lãnh Trường Không đột nhiên bộc phát một cỗ kiếm chi đạo vận kinh khủng tuyệt luân!
Cỗ kiếm chi đạo vận này quá cường đại, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tường thành!
Tất cả mọi người nhìn về phía Lãnh Trường Không, vẻ mặt chấn kinh.
“Uy áp thật mạnh!”
“Làm sao Đạo Tử lại có thực lực như vậy?”
“Không phải Đạo Tử, mà là trường kiếm trong tay hắn!”
“Đã xảy ra chuyện gì? !”
Chỉ thấy trường kiếm trong tay Lãnh Trường Không tách ra một đạo quang huy màu tím, kiếm quang chói mắt lưu chuyển kiếm phong, như muốn phun ra ngoài!
Lãnh Trường Không sợ ngây người.
Trước khi về thành Thổ Dương, Sở Cuồng Nhân từng lưu lại một đạo kiếm khí vào thanh trường kiếm của hắn ta, nói là lúc gặp đối thủ không địch lại có thể dùng.
Nhưng trên đường về thành Thổ Dương, bọn họ không gặp phong hiểm gì, cho nên vẫn giữ đạo kiếm khí này đến bây giờ.
Vừa rồi hắn ôm tâm thái thử thôi động kiếm khí này, vốn cũng không ôm hi vọng gì, dù sao ngay cả cao thủ như Thiên Vũ tông chủ, Vô Diệp cũng không có tác dụng gì.
Một đạo kiếm khí của Sở Cuồng Nhân có thể làm gì chứ?
Nhưng hắn ta lại không nghĩ đến.
Đạo kiếm khí kia lại cường đại đến tình trạng này!
Từ trong kiếm truyền đến lực lượng cuồn cuộn không dứt, khiến hắn ta tê cả da đầu, đó là lực lượng kinh khủng mà hắn ta chưa từng thấy!
Mà bây giờ, cỗ lực lượng này đang nằm trong tay hắn ta.
Giờ khắc này, trong lòng hắn ta dâng lên lòng hào hùng vạn trượng, không tự chủ được giơ cao bội kiếm trong tay lên, nhắm ngay tướng lãnh trong đại quân Sát Linh.
Hắn ta bước lên một bước, kiếm áp dồi dào bao phủ ra.
“Chém! !”
Một tiếng hét dài, trường kiếm trong tay vung xuống!
Kiếm quang màu tím chói mắt giống như dòng nước lũ liên tục không ngớt, điên cuồng chém vào đám Sát Linh.
Kiếm khí lướt qua, tất cả Sát Linh đều bị chấn nát thành hư vô.
Dường như tướng lãnh Sát Linh cảm nhận được uy hiếp trước nay chưa có, phát ra tiếng rít vô cùng bén nhọn, trên thân bộc phát sát khí kinh khủng, hóa thành một cái đầu lâu vô cùng dữ tợn đánh về phía kiếm quang.
Hai cỗ lực lượng trùng kích, đầu lâu ầm vang nổ tung!
Kiếm quang không giữ lại chút nào rơi vào lên người tướng lãnh Sát Linh.
Một tiếng hét thảm vang lên, tướng lãnh Sát Linh triệt để tiêu tán dưới đạo kiếm quang này.
Không còn tướng lãnh, quân trận của đám Sát Linh đại loạn.
Trên tường thành Thổ Dương, tất cả mọi người nhìn Lãnh Trường Không, trợn mắt há hốc mồm, đắm chìm vào một kiếm kinh thiên vô cùng rung động vừa rồi.
Tướng lãnh mà tất cả mọi người bó tay không có cách nào cứ thế bị giải quyết?
Bị một tên Động Hư cảnh dùng một đạo kiếm khí chém thành mây khói!
Giờ khắc này Lãnh Trường Không được vạn chúng chú mục!
Nhưng Vô Diệp, Thiên Vũ tông chủ đều biết, một kiếm vừa rồi không phải của Lãnh Trường Không.
Một kiếm này, là của người khác.
Lúc này, trường kiếm trong tay Lãnh Trường Không bỗng nhiên phát ra tiếng răng rắc, xuất hiện vết rách dày đặc trên đó, cuối cùng hóa thành vô số mảnh vỡ rơi trên mặt đất.
Lãnh Trường Không hít vào một ngụm khí lạnh.
Phải biết, thanh kiếm này của hắn ta chính là Chí Tôn khí, nhưng lại không có cách nào tiếp nhận lực lượng của đạo kiếm khí kia, sau khi phóng xuất xong đã vỡ nát.
“Trường Không, rốt cuộc chuyện này là thế nào? !”
Thiên Vũ tông chủ bên cạnh vội vàng hỏi.
“Đạo kiếm khí này của một vị đạo hữu trong Huyền Thiên tông cho ta, hai ngày trước hắn đã cứu ta, bảo ta dẫn hắn vào cổ chiến trường một vòng, lúc tách ra, hắn lưu lại đạo kiếm khí kia trên kiếm của ta.”
Lãnh Trường Không đơn giản nói lại mọi chuyện.
“Huyền Thiên tông? Là vị nào của Huyền Thiên tông?”
“Trên mặt hắn có linh quang bao phủ, không thể thấy rõ, nhưng hắn nói hắn họ Sở.” Lãnh Trường Không nói.
“Họ Sở... Sở... Chẳng lẽ là...”
Thiên Vũ tông chủ nghĩ tới điều gì, đồng tử hơi co lại.
Người của Huyền Thiên tông, có lực lượng như vậy, họ Sở...
Những tin tức này khiến ông ta liên tưởng đến một người.
“Bên cạnh hắn, có phải còn dẫn theo một nữ tử tóc bạc không?”
Lúc này, Vô Diệp nói.
“Đúng vây, cô nương kia hình như là họ Lam.”
“Vậy ta có thể xác định.”
Vô Diệp và Thiên Vũ tông chủ liếc nhau, đều nhìn ra vẻ chấn kinh trong mắt nhau, sau đó đồng thời nói ra một cái tên.
“Sở Cuồng Nhân! !”
Cái tên này vừa ra, mọi người ở đây biến sắc.
Lãnh Trường Không ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
Sở đạo hữu, chính là Sở Cuồng Nhân danh chấn thiên hạ sao? ! !
Nhớ tới một số chi tiết khi ở chung với Sở Cuồng Nhân, Lãnh Trường Không khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy hợp tình hợp lí.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn ta khiếp sợ.
Đó chính là Sở Cuồng Nhân a!
Nếu nói bây giờ trong thiên hạ này, ai có danh tiếng vang dội nhất?
Không thể nghi ngờ, đó chính là Sở Cuồng Nhân!
Trong thiên hạ, không ai không biết đến hắn!