Trong thành Thổ Dương.
Vô số người đến mạo hiểm bỏ thành mà chạy.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy dòng nước lũ màu đen cuồn cuộn mà đến, đó là đại quân khủng bố do vô số Sát Linh tạo thành! !
Sát khí, oán khí ngút trời, khiến người ta nhìn mà phát khiếp!
Nhưng nơi đại quân đi qua, Sát Linh khác đều bị tuỳ tiện xé rách, phá hủy, thôn phệ, không ai có thể ngăn cản.
Thậm chí, từ phía xa mọi người đã nhìn thấy, một người mạo hiểm cấp bậc Chí Tôn cảnh bị đại quân Sát Linh cuốn vào, sau đó trong mấy hơi thở, lập tức bị xé thành mười mấy khối, vô cùng thê thảm.
Dường như đại quân Sát Linh này chỉ làm theo một nguyên tắc...
Gặp người nào giết người đó! !
“Quá kinh khủng.”
“Hôm này, sợ là sẽ không còn thành Thổ Dương nữa.”
Tất cả mọi người, ngay cả mấy chiến đội đứng đầu, đại danh đỉnh đỉnh trong thành Thổ Dương cũng chỉ có thể chạy trối chết khi đối mặt với đội quân Sát Linh này.
Nhưng trong đám người chạy trốn lại xuất hiện một nhóm người đi ngược lại.
Lúc tất cả mọi người đang vội vàng chạy khỏi thành Thổ Dương, những người này lại từ phía xa bay đến thành Thổ Dương.
Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kiên định.
“Những người này... Là người của Thiên Vũ tông.”
“Bọn họ đang làm cái gì, hiện tại còn đến thành Thổ Dương làm gì chứ?”
Tất cả mọi người nghi hoặc không hiểu.
Lúc này, có người lại cảm khái nói: “Phía sau thành Thổ Dương chính là lãnh thổ Thiên Vũ tông cai quản, chỗ đó có mấy chục triệu dân chúng bình thường sinh sống, một khi thành Thổ Dương không còn, vậy kế tiếp, kết quả của đám dân chúng kia có thể nghĩ, bọn họ đến để chống đỡ Sát Linh!”
Nghe thấy vậy, trong mắt mọi người lộ ra vẻ kính trọng.
Nhưng cũng có người khịt mũi coi thường.
“Hừ, mấy người bọn họ có thể chống cự đại quân Sát Linh sao? Đúng là không biết sống chết.”
“Không sai, đại quân này quá khủng bố, đừng nói một cái Thiên Vũ tông, cho dù mười cái Thiên Vũ tông, e rằng cũng không làm được việc gì.”
“Bọn họ đi cũng chỉ chịu chết mà thôi.”
...
Trong thành Thổ Dương.
Đám người Lãnh Trường Không vừa trở lại thành Thổ Dương đã nhìn thấy đại quân Sát Linh oán niệm trùng thiên kia.
Ngay lập tức Lãnh Trường Không đã nghĩ đến vô số dân chúng mà Thiên Vũ tông cai quản, trong lòng biết, tông môn của mình sẽ không mặc kệ.
Quả nhiên.
Sau đó không lâu, hắn ta liền nhận được tin tức Thiên Vũ tông truyền đến.
“Lão Trương, ngươi dẫn đám người Vương Triều rời đi đi.”
Lãnh Trường Không nói với lão Trương trong chiến đội Thiên Vũ.
Ngoại trừ người củaThiên Vũ tông, trong chiến đội còn có mấy người không phải người của Thiên Vũ tông, không có lý do gì giữ bọn họ lại chống cự với đại quân Sát Linh.
“Đội trưởng, nói cái gì đó, những người khác thì ta không biết, nhưng lão Trương ta không đi, đã nói đồng sinh cộng tử rồi mà.” Lão Trương nói.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không đi.”
“Không phải chỉ gặp Sát Linh thôi sao? Đã gặp nhiều rồi.”
Đám người của chiến đội Thiên Vũ cùng nhau xuất sinh nhập tử rất nhiều năm.
Không ai muốn rời khỏi.
Nhìn thấy vậy, Lãnh Trường Không đột nhiên cảm thấy, trong cuộc đời của hắn ta, thành công lớn nhất không phải trở thành Đạo Tử, mà chính là có đám huynh đệ này!
Lúc này, từng đạo lưu quang bay qua trên đỉnh đầu đám người Lãnh Trường Không, là người của Thiên Vũ tông đã đến.
“Đi.”
Lãnh Trường Không hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra kiên định.
Hắn ta dẫn theo mọi người đi về phía tường thành thành Thổ Dương.
Trong thành, trong đám người đào vong có một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo vải giày vải, tay cầm Thiền Trượng cũng đi về phía tường thành.
Mọi người nhìn thấy hắn ta, không khỏi kinh ngạc.
“Hòa thượng này không muốn sống nữa sao, lại dám đến cổng thành.”
“Hắn không sợ Sát Linh sao?”
“Quản nhiều như vậy làm gì, mau chạy đi.”
Hòa thượng trẻ tuổi nghe thấy lời nói bàn luận xung quanh, sắc mặt bình tĩnh, không hề bận tâm, nhìn đội quân Sát Linh từ phía xa lướt đến, lẩm bẩm nói: “A di đà phật, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục đây? !”
Nghĩ đến đây, hắn ta vẫn tiếp tục đi về phía cửa thành.
Lúc này, hắn ta nhìn thấy một đám tu sĩ của Thiên Vũ tông bay qua đỉnh đầu, đến trên tường thành, chuẩn bị chống cự Sát Linh, trên mặt tươi cười.
“Đạo của ta không cô độc, đạo của ta không cô độc a.”
...
Thành Thổ Dương, trên tường thành.
Thiên Vũ tông chủ và một đám trưởng lão đang nhìn đại quân Sát Linh phía xa, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Trình độ của đại quân Sát Linh này vô cùng kinh khủng, vượt qua tưởng tượng của bọn họ, dù ở chỗ rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được áp lực cực lớn kia.
Oán khí dọa người khiến bọn họ đều nổi da gà.
Lúc này, đám người Lãnh Trường Không cũng đi lên.
“Bái kiến tông chủ, trưởng lão.”
“Ừm, vào thời điểm chiến tranh, không cần câu nệ lễ tiết.”
“Vâng.”
Lãnh Trường Không chú ý tới bên cạnh Thiên Vũ tông chủ có một vị hòa thượng trẻ tuổi, không khỏi hiếu kỳ hỏi, “Vị đại sư này là...”
“Tiểu tăng là Vô Diệp.”
Hòa thượng trẻ tuổi Vô Diệp cười nhạt nói.
Nghe thấy vậy, đám người Lãnh Trường Không không khỏi kinh ngạc.
“Vô Diệp, Phật Tử Vô Diệp của Lôi âm Tự? !”
“Hiện nay, trong đám Phật Đạo thế hệ trẻ tuổi, chính là nhân vật kiệt xuất, cũng là một trong ba mươi tám vị Thiếu Đế, Vô Diệp, hắn cũng ở đây.”
Vô Diệp, trong một đời thế hệ trẻ tuổi, tên tuổi của người này cũng không nhỏ.
Hai cái danh hào Phật Tử, Thiếu Đế, đủ để vang vọng thiên hạ.
“Vô Diệp đại sư đến cổ chiến trường này lịch luyện, bây giờ gặp phải đại quân Sát Linh, đại sư lòng dạ từ bi, cho nên đến đây tương trợ.”
Thiên Vũ tông chủ nói.
“Thì ra là thế.”
Vẻ mặt Lãnh Trường Không nghiêm túc, thi lễ với Vô Diệp một cái.
Sau đó, mọi người bắt đầu thảo luận cách ứng phó với đại quân Sát Linh.
Khoảng cách giữa đại quân Sát Linh và thành Thổ Dương còn không đến trăm dặm, dựa vào tốc độ của Sát Linh, khoảng cách như vậy cũng chỉ một lát mà thôi.
Thời gian còn lại cho mọi người không nhiều lắm.
“Theo ta quan sát, thực lực của từng cá thế trong đại quân Sát Linh này cũng không mạnh, nhưng lại tập trung với nhau, giống như một quân trận! Ngưng tụ tất cả lực lượng Sát Linh cùng một chỗ, đây mới là chuyện khó giải quyết nhất.”
“Không sai, nếu có thể đánh vỡ trận thế này, để đám Sát Linh này tản ra, đến lúc đó sẽ dễ đối phó hơn nhiều.”
“Nhưng làm sao mới có thể phá thế trận này?”
“Đã là quân trận, vậy phải có tướng lãnh thống soái, chỉ cần trừ bỏ tướng lĩnh trong đội quân Sát Linh, là có thể phá thế trận này!”
“Nhưng nhiều Sát Linh như vậy, làm sao có thể tìm được tướng lãnh?”
Nói đến đây, mọi người lại lâm vào nan đề.
Vô Diệp Phật Tử cười nhạt một tiếng, “Việc này giao cho ta đi.”
Mọi người nhìn về phía hắn ta, trong lòng Thiên Vũ tông chủ hơi động, “Theo truyền thuyết, Lôi âm Tự có một môn công pháp tên là Thiên Nhãn Thông, tu đến cực hạn, có thể nhìn Tam Giới Lục Đạo, đại sư muốn dùng Thiên Nhãn tìm ra tướng lãnh Sát Linh sao?”
“Có thể thử một lần.”
Vô Diệp khẽ vuốt cằm.
Sau đó, chỉ thấy trong mắt hắn ta có kim quang chợt lóe lên, Thiên Nhãn Thông thi triển, đại quân Sát Linh phía xa lập tức đập vào mi mắt.
Oán khí bàng bạc đánh thẳng tới, khiến thân thể hắn ta chấn động, đôi Thiên Nhãn suýt chút nữa bị chọc mù.
Sắc mặt của hắn ta vô cùng ngưng trọng, bắt đầu tìm kiếm trong đội quân Sát Linh.
Cuối cùng, hắn khóa chặt lại một đầu Sát Linh, đầu Sát Linh kia mặc một bộ áo giáp màu đen, oán khí trên người cực kỳ nồng đậm, vô số Sát Linh bồi hồi ở xung quanh hắn, giống như đang thủ hộ.
“Có vẻ đây là thủ lĩnh của đám Sát Linh.”
Vô Diệp Phật Tử nói phát hiện cho đám người Thiên Vũ tông chủ.
“Sau đó, phải đánh giết lãnh tướng Sát Linh này.”
“Chuyện này giao cho ta đi.”
Thiên Vũ tông chủ cười nhạt một tiếng, chỉ thấy ông ta lấy ra một cái đại cung màu hoàng kim, phía trên lộ ra đạo vận bất phàm.
Tiếp theo, trong tay ông ta lại xuất hiện một mũi tên, chỉ thấy ông ta lắp cung vào, theo chỉ dẫn của Vô Diệp, khóa chặt vị trí của tướng lãnh Sát Linh.
Kéo căng đai cung màu hoàng kim, linh lực trong cơ thể Thiên Vũ tông không ngừng rót vào đại cung.
Sau đó, vèo một cái, mũi tên phá không mà ra, hóa thành một vệt lưu quang màu vàng, cấp tốc lao về phía tướng lãnh Sát Linh!