“Công tử.”
Lam Vũ nhìn thấy đại quân Sát Linh, trên mặt tràn đầy ngưng trọng.
“Đi! Đi xem một chút.” Sở Cuồng Nhân cau mày, lập tức phóng về phía cổ quốc Lâu quốc.
Mà lúc này, kết giới Lâu thành đã bị dại quân Sát Linh vô tận phá hỏng, cổ thành lớn như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời.
Ngoài thành, một quả cầu cát từ vô số hạt cát ngưng tụ mà thành bỗng nhiên chấn động một cái, sau đó, hạt cát tróc ra, quả cầu cát tiêu tán.
Đám người Lý Tiêu Vân nhìn xung quanh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Cuối cùng đám Sát Linh kia đã đi rồi.”
“Phù, sống sót sau tai nạn a.”
“Quá kinh khủng, thực sự quá kinh khủng, ta ở cổ chiến trường lâu như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ thấy oán khí mạnh như của đại quân Sát Linh.”
“Thành Thổ Dương, sợ là không giữ được.”
Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi nói.
“Khốn khiếp, đều tại cái tên Thương Hàn đáng chết kia, tự tiện lấy Chuẩn Đế binh đi, phá hỏng phong ấn.” Tên mặt sẹo nổi giận mắng.
Nhắc đến chuyện này, trên mặt những người này cũng tràn đầy lửa giận.
Lần này, bọn họ thật sự thua thiệt lớn!
Tổn thất nhiều người như vậy, thật vất vả tìm được cổ thành Lâu quốc, nhưng nửa cái lông cũng không thể tìm thấy trong bảo tàng Lâu quốc.
Thậm chí còn phóng thích đại quân Sát Linh đã bị phong ấn mấy vạn năm ra ngoài, mà kẻ cầm đầu Thương Hàn kia lại là Thiếu đế Thương tộc, dựa vào thực lực và bối cảnh của bọn họ, căn bản không thể bắt người ta thế nào.
Việc này, chỉ có thể cắn nát hàm răng nuốt xuống bụng thôi.
“Đi thôi, nơi này không thể ở lại nữa.”
Lý Tiêu Vân nói.
Hắn ta mang theo mấy người muốn rời khỏi.
Lúc này, ở trước mặt bọn họ bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
“Là bọn họ!”
Tên mặt sẹo nhìn thấy hai người đi đến, nói: “Hai người này chính là người có Thánh Khí tàn khuyết mà ta nói.”
Nói đến đây, trong mắt hắn ta bắn ra một tia lạnh, “Bảo tàng Lâu quốc đã không còn, kiện Thánh Khí tàn quyết kia cũng không thể buông tha nữa.”
Nếu chỉ có một mình, hắn ta sẽ suy nghĩ thêm có xuất thủ hay không.
Nhưng lúc này có mấy người Lý Tiêu Vân ở đây, hắn ta cũng không cố kỵ nữa.
Ầm!
Chỉ thấy hai chân của tên mặt sẹo này đạp trên mặt đất một cái, cả người như đạn pháo bắn ra, đánh về phía hai người Sở Cuồng Nhân.
“Tiểu tử, để mạng lại!”
Tên mặt sẹo chém ra một đao, đạo vận khóa chặt Sở Cuồng Nhân.
Mà Sở Cuồng Nhân ngước mắt, nhẹ nhàng giơ tay đánh ra.
Một cỗ đạo vận còn dồi dào hơn tên mặt sẹo không biết bao nhiêu lần lập tức bạo phát, hóa thành một tòa thần sơn nện lên người đối phương.
Oanh một tiếng, tên mặt sẹo bị đánh thành một đoàn huyết vụ tại chỗ!
Trong chiến đội, những người đang muốn ra tay đều ngây ngẩn cả người.
Tình huống như thế nào?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tê...
Đến khi lấy lại tinh thần, mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong đám người bọn họ, thực lực của tên mặt sẹo này có thể nói là đứng đầu, mặc dù không đến Chí Tôn, nhưng cũng không kém nhiều.
Nhưng lại bị một bàn tay đánh nổ! !
Thực lực của người đến cường hãn như vậy sao?
“Đề phòng!” Lý Tiêu Vân hét lớn một tiếng.
Tất cả mọi người lấy binh khí ra.
Tâm tính của bọn họ sắp sập rồi.
Trong một ngày ngắn ngủi này, sao bọn họ lại gặp nhiều chuyện như vậy?
Đầu tiên là bị Sát Linh Đao Sát tập kích, thật vất vả tìm tới cổ thành Lâu quốc, lại không còn bảo tàng, vừa mới thoát hiểm từ tay đại quân Sát Linh...
Hiện tại, lại gặp một nhân vật cực kì không dễ chọc.
Trời ạ.
Hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch sao?
Lý Tiêu Vân nhìn Sở Cuồng Nhân đang đến gần, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trái tim trong lồng ngực đập cực kì kịch liệt.
Nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm! !
Người trước mắt này tuyệt đối là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời hắn ta!
“Xem ra, người đối diện rất không hữu hảo đấy.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Vốn hắn chỉ muốn đến hỏi một chút xem nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ, đối diện, tên mặt sẹo kia không nói hai lời liền xuất thủ muốn đánh giết hắn, hắn đành phải hoàn thủ đập chết đối phương thôi.
Nhưng bây giờ, hình như muốn hỏi thăm bình thường có chút khó khăn.
“Vậy chỉ có thể chèn ép hỏi một chút.”
Sở Cuồng Nhân đưa tay đặt tại bên hông Côn Ngô Kiếm phía trên.
Thân kiếm khẽ run lên.
Sau đó, một cỗ kiếm chi đạo vận kinh khủng, kinh thiên động địa đến khó nói lên lời từ trên người Sở Cuồng Nhân bạo phát, bao phủ ra!
Cỗ kiếm chi đạo vận này rơi lên người các thành viên của chiến đội Vân Tiêu, trong nháy mắt sắc mặt bọn họ không còn chút máu, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Ngoại trừ Lý Tiêu Vân, những người còn lại giống như đều bị thập vạn đại sơn đè lên lưng, tất cả đều bị áp nằm rạp trên mặt đất.
Nhưng hai chân Lý Tiêu Vân cũng đang nhũn ra, trong mấy cái hít thở, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
“Cỗ đạo vận này... Ngươi là Sở Cuồng Nhân! !”
Lý Tiêu Vân run rẩy nói.
Cỗ đạo vận này không khác gì cỗ đạo vận lưu lại trên mấy chữ trong bảo tàng Lâu quốc!
Không thể nghi ngờ, người trước mắt này chính là người khắc mấy chữ trong bảo tàng.
Cũng chính là Sở Cuồng Nhân danh chấn thiên hạ!
“Ha, nhận ra ta sao?” Sở Cuồng Nhân thu hồi linh quang trên mặt, lộ ra một gương mặt phong hoa tuyệt đại, không tiếp tục che giấu bản thân nữa.
Nghe đồn tướng mạo của Sở Cuồng Nhân có một không hai.
Người trước mắt này, không phải cũng có một không hai sao?
“Khó trách, khó trách hắn lại có thể một chưởng vỗ chết lão Thất, thì ra hắn chính là Sở Cuồng Nhân, chúng ta lại chọc vào nhân vật như thế?”
“Chờ một chút, Sở Cuồng Nhân xuất hiện ở đây, trong bảo khố còn mấy chữ hắn lưu lại, chẳng lẽ chuyện bảo khố mới xảy ra trong mấy ngày nay sao?”
“Móa nó, vận khí của chúng ta kém đến mức đó sao.”
Mọi người nằm rạp trên mặt đất nghị luận ầm ĩ.
Lý Tiêu Vân ráng chống đỡ, không quỳ xuống, nhưng như vậy đã khiến hắn ta phải dốc toàn lực, đừng nói đến phản kháng.
“Chênh lệch giữa ta và hắn lại lớn như vậy!”
Lý Tiêu Vân là Vô Thượng Chí Tôn, là người đứng thứ mười trên Bách Kiếm Phổ, tự nhận gặp Mộ Dung Phong đứng thứ hai trên kiếm phổ cũng có thể đánh một trận.
Nhưng trước mặt Sở Cuồng Nhân đứng đầu trên Bách Kiếm Phổ, ngay cả xuất kiếm hắn ta cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
“Nói cho ta biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Cuồng Nhân đi đến trước mặt Lý Tiêu Vân, từ tốn nói.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Lý Tiêu Vân không dám có nửa điểm giấu diếm, nói chuyện bọn họ tìm kiếm cổ thành, Thương Hàn phóng thích Sát Linh ra.
“Thương Hàn? Cái tên này có chút quen thuộc.”
Sở Cuồng Nhân như có điều suy nghĩ, cảm thấy đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
“Công tử, là Thiếu Đế Thương tộc, bốn năm trước, tại vương cung của Thanh Vân vương triều, hắn từng bị ngươi đánh bại.” Lam Vũ ở bên cạnh nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân mới chợt nhớ ra.
“Thì ra là hắn, ngươi không nói, ta còn không nhớ ta đã giao thủ với người này nữa, hắn đúng là quá yếu, không có giá trị để ta nhớ.” Sở Cuồng Nhân lắc đầu cảm khái một tiếng.
Bên cạnh, sắc mặt đám người Lý Tiêu Vân có chút phức tạp.
Thương Hàn yếu sao?
Không yếu, là một vị Thiếu Đế, hắn ta vô cùng cường đại, chiến lực của hắn ta chỉ hơn chứ không kém một vài Chí Tôn.
Nhưng trong mắt Sở Cuồng Nhân, hắn ta lại không có giá trị để nhớ đến.
Nếu Thương Hàn biết, không biết hắn ta sẽ có cảm tưởng gì.
Người hắn ta coi là đại địch suốt đời lại không nhớ hắn ta.
Đây mới thật sự là đại lão sao?
“Thành Thổ Dương à, xem ra chuyện thăm dò khu vực trung tâm phải gác lại sau rồi.” Sở Cuồng Nhân nhìn về phía xa, thầm nói.
Bóng người hắn lóe lên, mang theo Lam Vũ lao về phía thành Thổ Dương.
Mà hắn vừa đi, cỗ kiếm chi đạo vận bao phủ trên thân thể mọi người cũng chậm rãi tiêu tán, mọi người chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, như lấy được cuộc sống mới, nằm rạp trên mặt đất thở phì phò.
“Đây chính là Sở Cuồng Nhân sao? Quá quá kinh khủng.”
“Đúng vậy, ở trước mặt hắn, chúng ta căn bản không có cách nào phản kháng.”
“Cường đại, khủng bố...”