“Đi! !”
“Nhanh vào cổ thành!”
Thương Hàn dẫn đầu xông vào kết giới cổ thành.
Những người còn lại cũng theo sát phía sau.
Đợi đám người Lý Tiêu Vân xông vào kết giới, vết nứt trong kết giới mới chậm rãi biến mất, một đám Sát Linh bồi hồi tại chỗ một lúc mới rời đi.
Trong kết giới cổ thành.
Đám người Lý Tiêu Vân nhẹ nhàng thở ra.
“Không ngờ lại gặp Đao Sát, quá nguy hiểm.”
“Đúng vậy.”
“Kiểm tra lại xem, thương vong bao nhiêu?”
Mọi người bắt đầu kiểm kê thương vong, phát hiện trận chiến này tổn thất cao hơn dự tính, có thể nói chiến đội Vân Tiêu đã thương vong hơn phân nửa.
Chuyện này khiến sắc mặt Lý Tiêu Vân vô cùng khó coi, “Đáng giận.”
“Bảo tàng Lâu quốc đang ở trước mắt, cái chết của bọn họ đều có giá trị.” Lúc này, Thương Hàn từ tốn nói.
Lời vừa nói ra, mọi người nhìn tòa cổ thành trước mặt, hai mắt không khỏi tỏa sáng, nuốt ngụm nước, trong mắt lộ ra khát vọng.
Bảo tàng Lâu quốc a!
Bảo tàng Lâu quốc mà vô số người tha thiết ước mơ đang ở trước mặt bọn họ, chỉ cần lấy được bảo tàng, hi sinh gì đó đều đáng giá.
Mọi người nghĩ như vậy, bắt đầu tìm tòi trong tòa cổ thành.
“Lâu quốc lớn như vậy lại biến mất, cũng không biết vì lý do gì?” Một thành viên trong chiến đội cảm khái nói.
“Ai biết được, tìm bảo tàng trước đi.”
“Chắc là ở trong vương cung.”
Mọi người xông thẳng đến vương cung, rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy bảo khố trong vương cung, một đám vô cùng kích động vọt vào.
Ngay sau đó, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
“Bảo vật đâu?”
“Làm sao lại không có cái gì?”
“Bảo tàng lâu quốc... Rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Mọi người có chút không tiếp nhận được.
Bọn họ trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, hi sinh nhiều người như vậy, chính là vì bảo tàng này.
Nhưng bây giờ, bảo tàng lại không cánh mà bay.
Người có đạo tâm kém một chút lập tức muốn thổ huyết.
“Không phải đâu, nội tình Lâu quốc còn mạnh hơn Thanh Vân vương triều một bậc, làm sao lại không có cái gì?”
Thương Hàn cũng mộng.
“Chờ một chút, các ngươi nhìn đi, đó là cái gì?”
Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng nhìn lên một cái trụ.
Mọi người nhìn lại, nhìn thấy một hàng chữ, còn chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy một cỗ kiếm chi đạo vận lạnh thấu xương đập vào mặt.
Lý Tiêu Vân là kiếm tu.
Hơn nữa còn là kiếm tu xếp thứ mười trên Bách Kiếm Phổ!
Nhưng cho dù như vậy, hắn ta vẫn bị kiếm chi đạo vận này làm cho giật nảy mình, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Kiếm chi đạo vận thật khủng khiếp!”
“Người lưu lại chữ tuyệt đối là một vị kiếm tu kinh khủng!”
Lý Tiêu Vân ngưng thần nhìn một chút, đọc hàng chữ phía trên, “Sở Cuồng Nhân từng du lịch qua đây...”
Tất cả mọi người đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ba chữ Sở Cuồng Nhân vừa ra, giống như mang theo một cỗ ma lực chấn nhiếp tất cả mọi người, khiến sắc mặt bọn họ không ngừng thay đổi.
“Sở Cuồng Nhân, sao lại là hắn!”
“Lại là hắn đạt được bảo tàng của Lâu quốc!”
“Đáng chết, hắn vào bằng cách nào?”
Sau khi biết ai đạt được bảo tàng Lâu quốc, mọi người chẳng những không có suy nghĩ đoạt lại bảo tàng, ngược lại càng thêm tuyệt vọng.
Đơn giản là vì người đạt được bảo tàng là Sở Cuồng Nhân!
“Người đứng đầu trên Bách Kiếm Phổ, Sở Cuồng Nhân, khó trách lại có kiếm chi đạo vận bực này, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lý Tiêu Vân thầm nói.
“Đáng giận, đáng giận!”
Bên cạnh, Thương Hàn tức đến xanh mét cả mặt, linh lực trên người không khống chế được sôi trào, oanh kích ra vách tường bốn phía.
Hắn ta tức giận đến sắp nổi điên!
Hắn ta đọc qua điển tịch, tìm cổ kiếm Lâu thị, trăm cay nghìn đắng mới đi đến Lâu quốc, nhưng không ngờ Sở Cuồng Nhân lại nhanh chân đến trước.
“Lại là ngươi, lại là ngươi!”
“Vì sao ngươi lại nhanh hơn ta một bước? Đáng chết! !”
Mọi người thấy Thương Hàn điên cuồng phát tiết lửa giận trong mắt không khỏi mang theo chút thương hại.
Bọn họ biết, Thương Hàn là Thiếu Đế, là một trong mấy thiên kiêu tuyệt đỉnh trên thế gian.
Nhưng trước mặt Sở Cuồng Nhân, có ai dám tự xưng thiên kiêu?
Trước mặt hắn, người gọi là thiên kiêu đều không đáng nhắc tới!
“Đội trưởng, bây giờ nên làm gì?”
Một thành viên của chiến đội Vân Tiêu có chút không cam lòng nói.
Bọn họ trăm cay nghìn đắng đi tới nơi này, chẳng lẽ lại hai tay không trở về?
Nghĩ đến đây, không ai cảm thấy cam tâm.
“Vậy có thể làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Sở Cuồng Nhân quyết chiến hay sao?” Lý Tiêu Vân nói ra.
“Ta đâu dám.” Thanh viên chiến đội kia vội vàng lắc đầu.
Tìm Sở Cuồng Nhân quyết chiến?
Đừng nói giỡn.
Hắn ta không muốn chết.
Hiện nay trong thiên hạ, có mấy người dám tìm Sở Cuồng Nhân đánh nhau?
Thánh Nhân đều phải suy nghĩ một chút a.
“Haiz, không ngờ bảo tàng đã bị Sở Cuồng Nhân lấy mất, lãng phí thời gian.”
Mọi người vô cùng sa sút tinh thần, lộ ra vẻ mặt ủ rũ.
Bọn họ ôm một tia hi vọng cuối cùng, tìm tòi trong bảo khố một phen, muốn nhìn xem có thu hoạch gì không.
Ví dụ như Sở Cuồng Nhân bỏ sót cái gì, không lấy đi không.
Nhưng bọn họ lại không tìm được một khối Linh thạch, Sở Cuồng Nhân đã thu hết toàn bộ rồi!
“Đội trưởng, chúng ta có phát hiện mới.”
Lúc này, Lý Tiêu Vân nhận được tin tức đội viên truyền lại.
Mọi người ôm hi vọng đi tới đại điện vương cung.
Ở chỗ này, bọn họ nhìn thấy vô số phù văn và Lâu quốc chi chủ tay cầm Trấn Thiên Kích đứng trên đại điện.
Lúc nhìn thấy Trấn Thiên Kích, Thương Hàn biến sắc, có chút không thể tin được, sau đó dần trở nên cuồng hỉ.
“Trấn Thiên Kích, thật sự là Trấn Thiên Kích! !”
“Không thể nào, có lầm hay không, Sở Cuồng Nhân lại để lại bảo vật có giá trị nhất, không lấy đi.”
“Không phải hắn ngốc chứ?”
Trong lòng Thương Hàn cuồng hỉ.
Trấn Thiên Kích này là mục tiêu lớn nhất trong chuyến này của hắn.
Lúc nhìn thấy mấy chữ Sở Cuồng Nhân lưu lại, hắn ta vỗn không còn bất cứ hi vọng gì lấy được Trấn Thiên Kích nữa.
Nhưng hắn ta lại không ngờ, Sở Cuồng Nhân lại không lấy kiện Chuẩn Đế binh có giá trị nhất trong cung điện này đi! !
Thương Hàn không kịp chờ đợi đi vào trong cung điện.
Lúc này, thi thể Lâu quốc chi chủ khẽ run lên, bắn ra một vệt kim quang, huyễn hóa dáng vẻ lúc còn sống, bắt đầu phát ra hình ảnh.
“Kẻ đến sau!”
“Ta chính là Lâu quốc chi chủ...”
Lâu quốc chi chủ bắt đầu kể lại quá khứ, nói ra trong lòng đất của vương cung còn phong ấn một triệu Sát Linh, bảo mọi người đừng lấy Trấn Thiên Kích.
Mọi người nghe vậy, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Không ngờ dưới chân bọn họ còn có thứ nguy hiểm như vậy.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Đi thôi, thứ này không phải chúng ta có thể nhúng chàm.”
Lý Tiêu Vân từ tốn nói.
Mọi người lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Trấn Thiên Kích.
Nhưng lúc này.
Mọi người lại nhìn thấy Thương Hàn không để ý đến khuyên can của Lâu quốc chi chủ, đi về phía Trấn Thiên Kích, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng.
“Đây chính là Chuẩn Đế binh, ta làm sao có thể từ bỏ được? !”
“Sở Cuồng Nhân không dám cầm, ta lại muốn cầm!”
“Sở Cuồng Nhân đạo đức giả, bận tâm đến thiên hạ thương sinh, ta lại muốn tuân theo bản tâm, lấy kiện Chuẩn Đế binh này đi! !”
“Ta muốn để thế gian biết, Sở Cuồng Nhân không bằng Thương Hàn ta! !”
Hắn ta đột nhiên cầm lấy Trấn Thiên Kích, linh lực trong cơ thể bạo phát, rút Trấn Thiên Kích từ dưới đất ra, rồi lấy nó khỏi tay Lâu quốc chi chủ.
Nhất thời, toàn bộ vương cung, thậm chí là cả lầu thành đều điên cuồng run rẩy, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết rách.
Giống như có cái gì đó kinh khủng sắp lao ra.
Trong cung điện, từng đạo phù văn màu vàng bắt đầu bị phá nát!
“Không tốt, đi mau!”
Vẻ mặt Lý Tiêu Vân vô cùng hoảng sợ, các thành viên còn lại trong chiến đội cũng hốt hoảng, lập tức phóng ra ngoài vương cung.