Nghĩ đến Sở Cuồng Nhân, trong mắt Thương Hàn bắn ra một đạo lãnh quang.
Bốn năm trước, lần đầu tiên hắn ta tới Thanh Long vực, vốn muốn mượn nhờ Huyền âm Chi Thể của Linh Lung công chúa đột phá Chiến Vương cảnh.
Nhưng không nghĩ tới, lại bị Sở Cuồng Nhân vượt lên trước một bước.
Sau đó, hắn ta ở trong vương cung Thanh Vân, trước mắt bao người bị hai kiếm của Sở Cuồng Nhân đánh bại, cho tới nay, chuyện này vẫn là một nút thắt vẫn chưa được mở ở trong lòng hắn ta.
Theo đại tranh chi thế mở màn, bốn năm qua, Thương Hàn không dám chậm trễ chút nào, vẫn luôn khắc khổ tu hành, cướp đoạt Đế khí, giữ vững vị trí Thiếu Đế, lĩnh hội Đế khí, tu vi đột nhiên tăng mạnh...
Cộng thêm một số cơ duyên khác, hôm nay, trong một đám Thiếu Đế, thực lực của hắn ta tuyệt đối là hàng đầu.
Nhưng hắn ta vẫn không vui.
Bởi vì trong bốn năm qua, Sở Cuồng Nhân mà hắn ta vẫn xem là đại địch đã đạt đến thành tựu vượt xa tưởng tượng của hắn ta và thế nhân.
Trảm mười vạn ma tu, luận đạo với Thánh Nhân, được Thần Hoàng nhận chủ, trở thành chưởng môn của Huyền Thiên tông, trảm sát Thánh Nhân...
Các chuyện này lần lượt xảy ra, tùy tiện mỗi chuyện đều có thể treo cái gọi là Thiếu Đế như hắn ta lên đánh.
Trước mặt Sở Cuồng Nhân, thành tựu mà hắn ta lấy được căn bản chính là đom đóm và trăng sáng, không có ý nghĩa!
“Sở Cuồng Nhân, ngươi chờ xem, chờ đến khi ta lấy được thứ kia trong Lâu quốc, nhất định ta sẽ đánh bại ngươi!”
…
“Hắt xì!”
Sở Cuồng Nhân hắt hơi một cái.
“Công tử, ngươi bị cảm sao?”
Lam Vũ ở bên cạnh quan tâm hỏi.
“Chắc là có kẻ thù nào đang mắng ta ở sau lưng đấy.”
Sở Cuồng Nhân lơ đễnh nói.
“Chúng ta tiếp tục đi, trong cảm giác của ta, cách nơi này khoảng hơn ngàn dặm, có một đám bảo vật đang chồng chất tại một chỗ.”
Sở Cuồng Nhân tấm tắc nói.
Mặc dù trong cổ chiến trường nhiều bảo vật, có rất nhiều cơ duyên, nhưng nhiều bảo vật chồng chất cùng một chỗ như vậy vẫn là rất hiếm thấy.
Không phải hắn đụng phải một bảo tàng chứ?
Rất nhanh, hắn và Lam Vũ đã đi đến chỗ bảo vật chồng chất đó, nhưng trước mặt bọn họ lại là một mảnh cồn cát.
Sở Cuồng Nhân dùng linh niệm quét một lần.
Nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Nhưng phản ứng của Tầm Bảo Thuật đối với bảo vật lại cho Sở Cuồng Nhân biết, đống bảo vật kia đang ở trong mảnh cồn cát này.
“Chẳng lẽ, có kết giới gì đó?”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Phương diện này chính là điểm mù trong kiến thức của hắn.
Đối với kết giới trận pháp gì đó, hắn dốt đặc cán mai, không có khả năng hiện tại rút thưởng, hắn sẽ trở thành đại tông sư trận pháp được.
Hơn nữa, hắn đã dùng cơ hội rút thưởng hôm nay rồi.
“Bảo sơn phía trước, chẳng lẽ ta lại tay không mà về?”
Không thể nào, không thể nào, không thể nào?
Lúc này.
Chỉ thấy trong hư không bỗng nhiên nổi lên từng vòng gợn sóng.
Một tòa cổ thành vô cùng to lớn, giống như một cảnh tượng không chân thực đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ.
“Đây là cái gì?” Lam Vũ có chút hoảng hốt.
“Lam Vũ, lần này chúng ta thật sự đào được bảo rồi.”
Sở Cuồng Nhân cười ha ha một tiếng nói.
“Đi.”
Hắn mang theo Lam Vũ nhanh chóng đi về phía cổ thành.
Khi đi đến trước cửa thành, Sở Cuồng Nhân nhìn thấy tên tòa cổ thành đã bị tàn phá treo thật cao bên trên, “Lâu thành...”
Hắn như có điều suy nghĩ.
“Có chút ấn tượng.”
“Hình như là thủ đô của Lâu quốc thời kì rất xa xưa.”
Trong một năm này, lúc nhàn hạ Sở Cuồng Nhân đã đọc không ít sách, từ điển tịch tu hành đến các nhân vật truyền kỳ, đọc qua đủ loại.
Trong đó có gặp ghi chép liên quan tới Lâu quốc.
“Trong truyền thuyết, cổ thành Lâu quốc bị tiêu vong trong một trận đại chiến, qua nhiều năm như vậy, vô số người đều đang tìm kiếm tòa thành cổ này, không ngờ hôm nay ta lại gặp được.” Sở Cuồng Nhân cười nói.
Quả nhiên, Thiên Đạo sẽ chiếu cố người có dáng dấp đẹp trai như hắn.
Hai người tiến vào cổ thành.
Trong cổ thành, khắp nơi đều có dấu hiệu bị phá hư.
Vô số hài cốt rơi xuống đất, nhẹ nhàng đụng một cái liền hóa thành hạt bụi tiêu tán, ngay cả hài cốt của Tôn giả cũng khó mà ngăn cản năm tháng ăn mòn.
“Rốt cuộc vì sao lại có trận đại chiến kia, hơn nữa còn khiến một quốc gia tiêu vong, chẳng lẽ là cuộc Thánh chiến mà Tuyệt Tâm Thánh Vương nói sao?”
Lam Vũ nghi ngờ nói.
“Hẳn là không phải, Tuyệt Tâm Thánh Vương nói Thánh chiến xảy ra năm vạn năm trước, mà Lâu quốc tiêu vong mới hơn ba vạn năm trước.”
“Thời gian không chính xác, chắc hẳn vì nguyên nhân khác.”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu.
Nhưng những thứ này không phải chuyện Sở Cuồng Nhân muốn tìm tòi nghiên cứu, giờ phút này hắn chỉ muốn lấy được bảo tàng của Lâu quốc mà thôi!
“Phía trước ba mươi dặm, có Thánh Khí, Chí Tôn khí...”
Căn cứ theo phản hồi của Tầm Bảo Thuật.
Rất nhanh Sở Cuồng Nhân đã tới vương cung trong lâu thành.
Vương cung này rất lớn, mặc dù đã rách nát, nhưng lờ mờ có thể thấy được trình độ huy hoàng ngày xưa, cũng không kém hơn vương cung của Thanh Vân vương triều.
Hắn đi vào bảo khố của vương cung.
Cửa lớn mở ra.
Một trận khí tức phủ bụi đã lâu đập vào mặt.
Trong này đầy tro bụi, Sở Cuồng Nhân phất tay áo tạo ra một cơn gió lớn, quét tro bụi bốn phía đi.
Nhất thời, sau mấy vạn năm, vô số bảo vật lại lần nữa chiếu ra từng trận bảo quang, chiếu sáng bốn phía.
Bảo kiếm, khải giáp, đan dược, tuyệt thế đúc tài, Linh tủy, thậm chí là ngọc giản ghi lại các loại tu hành pháp...
Vô số bảo vật bày ra trước mặt hai người Sở Cuồng Nhân.
“Thật.. Thật nhiều!” Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Vũ khẽ nhếch, nhìn cả một bảo khố trước mặt, trên mặt tràn đầy chấn kinh.
“Lam Vũ, động thủ đi.” Sở Cuồng Nhân cười nói, hai người đi vào bảo khố, bắt đầu thu từng bảo vật vào Càn Khôn giới.
Nơi này có rất nhiều bảo vật.
Tốn hơn nửa canh giờ mới thu xong.
Hơn nữa, đây chỉ là thu hết mà thôi.
Còn chưa phân loại chỉnh lý, nếu không sẽ không phải thời gian này.
“Công tử, lần này chúng ta có thu hoạch quá lớn, chổ ta đã có sáu mươi bảy kiện Thánh Khí, Chí Tôn khí càng nhiều không kể xiết, đừng nói đến một số bảo vật quý hiếm.”
Hai mắt Lam Vũ sáng lên nói.
“Không sai, có đám bảo vật này, nội tình của Huyền Thiên tông lại có thể tăng lên một phen.” Sở Cuồng Nhân cũng vừa lòng thỏa ý.
“Nhiều bảo vật như vậy, năm đó Lâu quốc nhất định là vô cùng cường đại, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị hủy diệt.” Lam Vũ cảm khái nói.
Trên đời này, không có thứ gì là trường thịnh bất suy.
Mạnh như Lâu quốc, không phải cũng khó thoát khỏi kết cục bị hủy diệt biến mất.
“Công tử, ngươi nói ngoại trừ chúng ta, sau này còn có người tiến vào cổ thành Lâu quốc không?”
Lam Vũ đột nhiên hiếu kỳ nghĩ đến chuyện này.
“Không biết, cho dù có, cũng là chuyện nhiều năm sau đi.” Sở Cuồng Nhân nói.
Sau đó, hắn giống như nghĩ ra cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, đi đến trước một cái trụ trong bảo khố.
Chỉ thấy hắn ngưng tụ kiếm chỉ, từng đạo kiếm khí bắn ra.
Hắn đang khắc chữ lên cây cột.
“Sở Cuồng Nhân từng du lịch qua đây.”
Sở Cuồng Nhân hài lòng nhìn mấy chữ trên cây cột.
Bên cạnh, Lam Vũ lắc đầu cười.
Có lúc công tử đúng là bất cần đời.
“Đi thôi, trong vương cung này vẫn còn một thứ nữa.”
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi vểnh lên.
“Thứ gì.”
“Một kiện... Chuẩn Đế binh!”
Lời vừa nói ra, Lam Vũ không khỏi ngạc nhiên.
“Trong vương cung này còn có một kiện Chuẩn Đế binh? !”
“Không sai, Tầm Bảo Thuật cảm giác được, trong vương cung này còn có một kiện Chuẩn Đế binh tồn tại, đi thôi.”
Sở Cuồng Nhân có chút chờ mong.
Phải biết, một kiện Chuẩn Đế binh có giá trị quá lớn, chỉ sợ dùng tất cả bảo khố này mới miễn cưỡng có thể đánh đồng với nó.