Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 230: Thăm dò cổ chiến trường, một trong bảy chuyện lạ, bạch bào tướng

Chương Trước Chương Tiếp

Thành Thổ Dương, ngoài cửa thành.

Đám người Lãnh Trường Không đang đợi Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ, thấy hai người đến liền đi lên nghênh đón.

“Hai vị đạo hữu, chúng ta lên đường đi.”

“Được.”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

Dưới sự chỉ huy của Lãnh Trường Không, mọi người đi đến cổ chiến trường.

Cổ chiến trường chia làm vòng ngoài, vòng trong, khu vực trung tâm, đám người Lãnh Trường Không chỉ thăm dò ở vòng ngoài mà thôi, cực ít tiến vào vòng trong, đừng nói đến khu vực trung tâm.

Đó chính là chỗ mà ngay cả Thánh Nhân cũng phải kiêng kỵ.

Trên đường đi, đám người Lãnh Trường Không đều đang âm thầm quan sát hai người Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo vẻ tò mò.

Đối với Huyền Thiên tông, bọn họ nghe đồn rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người của Huyền Thiên tông.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn vô cùng bất phàm, dù Sở Cuồng Nhân đã dùng linh quang che mặt, nhưng vẫn khó có thể che giấu khí tức siêu phàm thoát tục.

Lúc mọi người quan sát Sở Cuồng Nhân, hắn lại lặng lẽ phát động Tầm Bảo Thuật, tìm kiếm bảo vật bốn phía.

Vừa mới phát động, hắn lập tức tấm tắc.

“Phía nam ba trăm dặm, có một thanh Chí Tôn khí.”

“Phía đông nam bốn trăm dặm, có một thanh Chí Tôn khí... Phía đông nam một ngàn năm trăm dặm, có một thành Chuẩn Thánh khí bị tàn phá...”

“Phía tây nam ba ngàn dặm...”

“Phía tây bốn ngàn dặm...”

Từng tin tức không ngừng truyền đến.

Phần lớn đều là bảo vật binh khí, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Sở Cuồng Nhân, dù sao nơi này cũng là cổ chiến trường.

Đánh chiến nha, đương nhiên phải dùng binh khí.

“Lãnh đạo hữu, dừng lại một chút.”

Mới đi một thời gian ngắn, bỗng nhiên Sở Cuồng Nhân mở miệng nói.

Mọi người sững sờ.

“Làm sao vậy, Sở đạo hữu mệt mỏi sao?”

“Không phải, ngươi dời hòn đá bên cạnh kia ra đi.”

Sở Cuồng Nhân chỉ vào một tảng đá bên cạnh đối phương nói.

Lãnh Trường Không không rõ ràng lắm, nhưng vẫn làm theo, dời mấy tảng đá đi, lúc nhìn thấy vật phía dưới, mọi người đều vui mừng.

Phía dưới tảng đá, có một kiện thiết giáp!

Trên thiết giáp có khắc phù văn, mặc dù đã bị tàn phá một chút, nhưng chất liệu không tầm thường, nếu bán đi cũng được không ít Linh thạch.

“Sở đạo hữu, sao ngươi lại phát hiện được?”

“Trời sinh tại hạ đã có cảm giác bén nhạy với bảo vật rồi.”

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

“Chẳng lẽ là thần thông trời sinh?” Lãnh Trường Không hơi kinh ngạc.

Trên đời này đúng là có một số người trời sinh đã mang theo năng lực đặc thù nào đó, giống như Đạo Thể, những thứ này được gọi là thần thông trời sinh.

Có vài Đạo Thể cũng có thần thông.

“Không ngờ Sở đạo hữu lại có năng lực này.” Lãnh Trường Không cười một tiếng, sau đó đưa thiết giáp cho Sở Cuồng Nhân.

Hắn ta cảm thấy, cái thiết giáp này là Sở Cuồng Nhân phát hiện, về lý nên thuộc về đối phương.

Nhưng Sở Cuồng Nhân khẽ lắc đầu, “Vật này không hề có tác dụng với ta, Lãnh đạo hữu thu đi.”

“Như vậy sao được, đây là đạo hữu phát hiện, vậy chính là của đạo hữu, chúng ta không thể chiếm tiện nghi được.”

“Như vậy đi, Lãnh đạo hữu cầm lấy, sau khi trở về phân chia những thứ chuyến này lấy được là được.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Lãnh Trường Không trầm ngâm một lát, “Vậy... Được rồi.”

Mấy người tiếp tục lên đường.

Sở Cuồng Nhân đã nói mình có cảm giác nhạy bén với bảo vật, liền nói ra vị trí của tất cả bảo vật hắn phát hiện ra.

Nhưng đối với hắn mà nói, những bảo vật này không đáng nhắc tới, cho dù là Chí Tôn khí khiến đám người Lãnh Trường Không mừng rỡ như điên, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một món hàng tầm thường mà thôi.

Hắn dự định không lâu nữa sẽ tách ra khỏi đám người Lãnh Trường Không, cùng Lam Vũ xâm nhập vòng trong, nhìn xem trong đó có thu hoạch gì không.

“Đây... đây cũng là một kiện Chí Tôn khí!”

Đám người Lãnh Trường Không được Sở Cuồng Nhân chỉ dẫn lại phát hiện một kiện Chí Tôn khí, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng vui sướng.

Khóe miệng đám người cong lên, cười vô cùng thoải mái.

Bọn họ nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, lộ ra vẻ kinh thán.

“Sở đạo hữu, tầm bảo chi thuật này của ngươi quá trâu bò, ở trong cổ chiến trường này có tác dụng rất lớn.”

“Đúng vậy, có ngươi ở đây, cổ chiến trường này chính là một bảo khố lớn lấy mãi không hết.”

Mọi người không khỏi chấn kinh cảm khái.

Phải biết, trên đường đến đây, bọn họ được Sở Cuồng Nhân chỉ dẫn, số lượng bảo vật lấy được đã vượt xa số bảo vật bọn họ thu hoạch được trong mấy chục năm qua.

Đây là một chuyện kinh khủng cỡ nào a?

Nếu năng lực này của Sở Cuồng Nhân truyền đi, chỉ sợ tất cả người mạo hiểm trong cổ chiến trường sẽ không ngồi yên.

Mà Lãnh Trường Không nhìn Sở Cuồng Nhân, lại như có điều suy nghĩ.

Trên đường đi, bọn họ đạt được không ít bảo vật, trong đó thậm chí còn có mấy kiện Chí Tôn khí.

Nhưng hắn ta chú ý tới, Sở Cuồng Nhân căn bản rất thờ ơ với những bảo vật này, giống như cải trắng ở ven đường vậy.

Chuyện này khiến hắn ta càng phát hiện Sở Cuồng Nhân không đơn giản.

“Cho dù ở Huyền Thiên tông, một kiện Chí Tôn khí cũng đủ khiến phần lớn đệ tử coi trọng.”

“Có thể không nhìn Chí Tôn khí, đoán chừng chỉ có mấy vị thiên chi kiêu tử thôi, chẳng lẽ, hắn là một người trong đó?”

Lãnh Trường Không âm thầm nghĩ, suy đoán thân phận của Sở Cuồng Nhân.

Còn chuyện chưởng môn Huyền Thiên tông, hắn ta không dám nghĩ về phương diện này.

Đối với hắn ta mà nói, nhân vật như vậy quá xa xôi, không thể chạm đến.

Bịch bịch...

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Chỉ thấy một bóng người mặc tàn giáp rách nát, trong tay cầm một thanh chiến đao đi về phía mấy người Sở Cuồng Nhân.

Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ đánh giá người tới, bởi vì hắn ngạc nhiên phát hiện, trên người người này không có hơi thở của người sống.

Nói cách khác, đây không phải con người!

“Đây chính là Sát Linh sao?”

Sở Cuồng Nhân thầm nói.

Cổ chiến trường, có tồn tại vô cùng đặc thù, chính là Sát Linh.

Cái gọi là Sát Linh, chính là do sát khí vô biên và oán niệm của người đã chết trong cổ chiến trường hình thành.

Bọn chúng ở trong cổ chiến trường, ngày qua ngày tái diễn quá trình giết hại, là nhân vật nguy hiểm nhất trong cổ chiến trường.

“Chỉ là một đầu Sát Linh bình thường mà thôi.”

Lãnh Trường Không nhìn thoáng qua Sát Linh kia, cũng không thèm để ý.

Trong chiến đội có một người đi ra, cầm theo một thanh kiếm xông tới, nhanh gọn giải quyết Sát Linh.

Sau khi Sát Linh chết, trực tiếp hóa thành một trận khói nhẹ tiêu tán.

Nhưng oán khí không rời đi, trở về thiên địa, qua một thời gian ngắn nữa sẽ lại kết hợp với sát khí, lần nữa hình thành Sát Linh mới.

Mà chuyện này cũng là lý do vì sao Sát Linh trong cổ chiến trường có chém giết mãi cũng không hết.

Giải quyết xong Sát Linh, mấy người nghỉ ngơi tại chỗ.

“Đúng rồi, các ngươi có nghe nói qđến truyền thuyết về bạch bào tướng không?”

Trong chiến đội, một thanh niên hay nói bỗng nhiên nói ra.

“Nói nhảm, đây chính là truyền thuyết phổ biến nhất trong cổ chiến trường, có rất nhiều người biết, cũng chính là một trong bảy chuyện lạ tại giới tu hành, đương nhiên đã nghe nói qua.”

Có người cười nói.

Sở Cuồng Nhân nghe vậy, có chút hứng thú, “Bảy chuyện lạ? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đấy, có thể nói một chút không?”

“Đương nhiên có thể.”

Thanh niên hay nói kia lập tức nói: “Bảy chuyện lạ, thật ra chính là bảy bí ẩn chưa có lời giải đáp trong giới tu hành, ví dụ như thuyền U Linh trôi nổi, thi nữ không đầu... bạch bào tướng trong cổ chiến trường này là một trong số đó.”

“Nghe nói, bên trong cổ chiến trường này có một bạch bào tướng, chỗ đi qua Sát Linh đều tránh lui, thiên sầu địa thảm, có người nói, bạch bào tướng là vương trong cổ chiến trường, chính là tuyệt thế hung linh do sát khí vô tận trong cổ chiến trường đản sinh ra, cũng có người nói, rất nhiều năm trước, bạch bào tướng là một vị tướng quân của đất nước nào đó gần đây, chiến tử trong cổ chiến trường, oán niệm không rời...”

Người thanh niên êm tai nói ra.

Nhưng đang nghe, mọi người lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Bầu trời, đột nhiên tối sầm xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)