Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 229: Âm thầm ra tay tương trợ, đế thuật phật môn như lai vãng sinh chú

Chương Trước Chương Tiếp

“Vương Hổ, ngươi đừng quá phận!” Trên đường phố, đội trưởng chiến đội Thiên Vũ Lãnh Trường Không lạnh lùng nói với đội trưởng chiến đội Hổ Sát.

Mà đối diện với hắn ta, Vương Hổ từ tốn nói: “Kiện Chí Tôn khí kia nhất định phải thuộc về chiến đội Hồ Sát, chuyện này không thể nghi ngờ.”

“Không có khả năng, rõ ràng kiện Chí Tôn khí kia do Lâm Thiên phát hiện và mang về trước, các ngươi lại nói của các ngươi sao?”

“Không sai, ta nói này, hôm nay chúng ta nhất định phải lấy được kiện Chí Tôn khí kia, nếu không, việc này không xong đâu.”

Chí Tôn khí đối bọn hắn tới nói quá mức quý giá.

Phải biết, chiến đội Hồ Sát bọn họ khổ cực mấy chục năm ở cổ chiến trường cũng chưa từng gặp mấy kiện Chí Tôn khí đâu.

“Nếu như vậy, chúng ta đánh một trận đi.”

Lãnh Trường Không lạnh lùng nói.

“Đến đây.”

Vương Hổ gầm nhẹ một tiếng, trên người bộc phát một cỗ đạo vận vô cùng mạnh mẽ, một cỗ áp lực cực lớn bao phủ lên mấy người Lãnh Trường Không.

“Đây là Động Hư cảnh viên mãn!” Sắc mặt Lãnh Trường Không thay đổi.

Vốn dĩ thực lực của hắn ta không kém Vương Hổ bao nhiêu, đều là Động Hư hậu kỳ, nhưng lúc này Vương Hổ lại đột phá trước hắn ta.

Khó trách hôm nay Vương Hổ lại dám đối cứng như vậy.

“Lãnh Trường Không, cho tới nay, chiến đội của hai chúng ta không ngừng va chạm với nhau, trong lòng lão tử sớm đã kìm nén lửa giận, hôm nay sẽ xả giận từ trên người ngươi đi.” Vương Hổ cười hắc hắc, đột nhiên đánh ra một quyền.

Trong nháy mắt, đạo vận cuồng bạo khóa chặt Lãnh Trường Không!

Mà trường kiếm bên hông Lãnh Trường Không đã ra khỏi vỏ, trong nháy mắt chiến đấu với Vương Hổ, những người còn lại cũng tự tìm đối thủ của mình.

Trên đường phố, một trận đại chiến bạo phát.

Trong tửu lâu.

Sở Cuồng Nhân nhìn thấy hai bên đại chiến, thản nhiên nói: “Vương Hổ này rất to gan, dám ra tay với Đạo Tử của Thiên Vũ tông.”

Phải biết, Thiên Vũ tông chính là thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông.

“Ha ha, đây là chuyện thế hệ trẻ tuổi, đám cao tầng của Huyền Thiên tông không tiện nhúng tay, hơn nữa, có nhiều thế lực phụ thuộc Huyền Thiên tông như vậy, sao có thể đặt một tên Đạo Tử của Thiên Vũ tông ở trong lòng được.”

Tiền Phú Quý cười nói.

Hắn ta nói không sai, Huyền Thiên tông có rất nhiều thế lực phụ thuộc, nếu phải quan tâm đến các Đạo Tử của mỗi thế lực, như vậy bọn họ sẽ bận chết.

Đây cũng là nguyên nhân Vương Hổ dám động thủ, hắn ta chắc chắn Huyền Thiên tông sẽ không chú ý đến việc nhỏ như vậy.

Nhưng đáng tiếc.

Hắn ta không nghĩ đến, bây giờ chưởng môn của Huyền Thiên tông đang đứng cách đó chưa đến hai trăm mét, quan sát trận chiến đấu này!

Nếu biết, cho hắn ta một trăm lá gan, hắn ta cũng không dám làm như thế.

“Chết đi!”

Vương Hổ cười lớn một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền.

Một quyền này vô cùng bá đạo, vẻ mặt Lãnh Trường Không vô cùng nghiêm túc, biết mình không thể ngăn được một quyền này.

Nhưng cứ đứng đó không làm gì, không khác nào chờ chết!

Chỉ thấy hắn ta đột nhiên chém ra một kiếm.

“Ngươi chém ra kiếm khí thì như thế, làm sao có thể ngăn cản ta!”

Vương Hổ lớn tiếng nói.

Nhưng trong nháy mắt kiếm khí và quyền kình va chạm, sắc mặt Vương Hổ lập tức thay đổi, một cỗ lực lượng vô cùng dồi dào bộc phát, trong nháy mắt xé rách quyền kình, cứ thế đánh hắn bay ra ngoài.

“Lão đại!”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt đám người của chiến đội Hồ Sát đại biến.

Bọn họ vọt tới trước mặt Vương Hổ, chỉ gặp trên người hắn ta còn vương lại từng đạo kiếm khí, kéo ra từng vết máu.

Nội giáp bảo mệnh của Vương Hổ sớm đã bị phá nát, cả người nằm trong phế tích, khí tức uể oải, chỉ còn nửa cái mạng.

“Có cao nhân, đi!” Vương Hổ nói, người của chiến đội Hồ Sát nghe vậy, vội vàng đề phòng bốn phía, sau đó mang theo Vương Hổ rời đi.

Mà đám người của chiến đội Thiên Vũ đi đến bên cạnh Lãnh Trường Không.

“Lợi hại quá, đội trưởng.”

“Không sai, không ngờ ngươi có thể đánh bại Vương Hổ.”

Vẻ mặt Lãnh Trường Không lại mờ mịt.

Bản thân có trình độ gì, chẳng lẽ hắn ta còn không biết sao?

Một kiếm vừa rồi của hắn ta, đừng nói là đánh bại Vương Hổ, xem như tự vệ cũng khó khăn, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ có người ở trong bóng tối trợ giúp mình sao? !

Nghĩ đến đây, Lãnh Trường Không chắp tay nói với bốn phía: “Tại hạ là Lãnh Trường Không của Thiên Vũ tông, đa tạ cao nhân xuất thủ tương trợ, xin cao nhân hiện thân gặp mặt.”

“Đến lầu hai trong tửu lâu.”

Bên tai Lãnh Trường Không vang lên một giọng nói đạm mạc.

Hắn ta ngầm hiểu, dẫn đội viên đi về phía tửu lâu cách đó không xa.

Trong một gian phòng trong tửu lâu.

Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói: “Mạng của tên Vương Hổ kia rất lớn, trên người có nội giáp bảo mệnh, nếu không, một kiếm vừa rồi có thể giết chết hắn ta rồi.”

Vừa rồi đúng là hắn âm thầm ra tay cứu Lãnh Trường Không, nói thế nào đây cũng là tiểu đệ của tiểu đệ mình.

Nhưng khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, trên người Vương Hổ có nội giáp bảo mệnh, nếu không, một sợi đạo vận vừa rồi của hắn đã có thể giết chết đối phương mấy lần rồi.

“Sở đạo hữu muốn gặp người của Thiên Vũ tông, vậy ta không ở đây quấy rầy nữa, xin cáo lui trước.”

“Tiền lão bản, đi thong thả.”

Tiền Phú Quý cung cấp chắp tay cười, sau đó liền rời đi.

Một lát sau.

Mấy người Lãnh Trường Không đi vào gian phòng.

Nhìn thấy hai người Sở Cuồng Nhân, sửng sốt một chút, trên mặt hai người che đậy một tầng linh quang nhàn nhạt, căn bản không nhìn ra hình dáng.

Nhưng Lãnh Trường Không cũng không để ý hành động che giấu khuôn mặt của hai người, hắn ta tiến lên phía trước nói: “Vừa rồi là hai vị xuất thủ tương trợ sao.”

“Ừm, ngồi đi.” Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm.

“Đa tạ.”

“Không cần khách khí, cứu các ngươi, chỉ vì ta là người của Huyền Thiên tông, coi như có chút quan hệ với các ngươi đi.”

Nghe thấy vậy, mấy người Lãnh Trường Không thất kinh, không ngờ Sở Cuồng Nhân lại có địa vị này.

“Thì ra là đạo hữu của Huyền Thiên tông, thất kính, xin hỏi đại danh của đạo hữu.” Lãnh Trường Không hỏi.

“Ta họ Sở.” Sở Cuồng Nhân vẫn chưa lộ ra tên họ.

Lãnh Trường Không cũng không để ý, mấy người bắt đầu trò chuyện.

“Đúng rồi, Lãnh đạo hữu, ta có một nghi hoặc, bản lĩnh của Lãnh đạo hữu không tầm thường, chẳng lẽ Thiên Vũ tông không an bài người hộ đạo gcho ngươi sao?”

Sở Cuồng Nhân có chút nghi hoặc, nói thế nào đó cũng là một đạo thống Chí Tôn, không đến nỗi ngay cả một người hộ đạo cũng không phân phối cho Đạo Tử nhà mình đi.

Nhắc đến chuyện này, trong mắt Lãnh Trường Không lộ ra một tia ảm đạm, “Thời gian trước, ta gặp một đầu Sát Linh cao cấp trong cổ chiến trường, vì bảo hộ ta mà người hộ đạo đã hi sinh rồi.”

“Thì ra là thế, xin lỗi.”

“Không sao.”

“Lần này ta tới cổ chiến trường, cũng muốn thăm dò một phen, Lãnh đạo hữu ở cổ chiến trường nhiều năm như vậy, rất quen thuộc với phụ cận đi, không biết có thể chỉ điểm cho ta một chút không?” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.

“Ha ha, chuyện này thì dễ rồi, ngày mai chúng ta dự định đi vào đó một chuyến, nếu Sở đạo hữu không ngại, thì cùng đi với chúng ta nhé?”

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”



Ngày thứ hai.

Sở Cuồng Nhân đứng dậy rút thưởng.

“Chúc mừng kí chủ rút được công pháp Như Lai Vãng Sinh Chú cấp truyền thuyết!”

Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng, “Không ngờ lại là công pháp cấp truyền thuyết, nhưng danh tên có chút giống môn pháp tu hành của Phật Môn vậy?”

Hắn lấy ra.

Nhất thời, lượng lớn cảm ngộ xông lên đầu.

Sau Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, Kiếm Khí Hóa Hình Thuật, hắn lại lần nữa nắm giữ một môn đế thuật!

Như Lai Vãng Sinh Chú!

Hơn nữa bởi vì rút thưởng có được, không cần hắn hao tổn thời gian đi lĩnh hội, trong nháy mắt rút ra, hắn đã hoàn toàn thấu triệt ảo diệu của công pháp này.

Giống như Sở Cuồng Nhân sở liệu, đây đúng là một môn đế thuật Phật Môn!

Môn đế thuật này vô cùng cường đại, nhưng hiện tại Sở Cuồng Nhân không có cơ hội sử dụng, nên cũng không để ý đến.

Hắn dẫn Lam Vũ đi ra ngoài, đến cổng thành thành Thổ Dương, đây là địa điểm hắn và đám người Lãnh Trường Không ước định.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)