Lần này Sở Cuồng Nhân làm việc rất điên cuồng, nhưng ngoại trừ lúc nổi giận tại Mộ Dung gia ra, thì những việc còn lại đều làm có chừng mực.
Huyền Thiên nhị tổ nhìn Sở Cuồng Nhân, trong lòng vô cùng vui mừng.
Ông ấy cảm thấy, Sở Cuồng Nhân cực kì ưu tú.
Mặc dù còn rất trẻ, nhưng đã không kém bất cứ đại chưởng môn nào, thậm chí bởi vì thực lực cường hãn, khiến phong cách hành sự của hắn khác với các chưởng môn khác, làm việc thẳng thắn thoải mái, lại có hiệu quả vô cùng tốt.
“Huyền Thiên tông ta, chắc chắn huy hoàng!”
Huyền Thiên nhị tổ nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Về Thận Lâu, Sở Cuồng Nhân đưa Bổ Linh Đan cho Mộ Dung Hiên.
Mộ Dung Hiên cầm đan dược trong tay, tâm tình kích động, ánh mắt nhìn Sở Cuồng Nhân tràn đầy cảm kích vạn, sau đó liền muốn quỳ xuống.
Nhưng lại được Sở Cuồng Nhân đỡ lên.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Chưởng môn bảo vệ thi hài mẫu thân ta không bị người khác khuất nhục, lại vì ta mà luyện chế Thánh Đan, có ân cùng tái tạo với ta, ta thực sự không biết nên cảm kích chưởng môn thế nào mới tốt.” Hai mắt Mộ Dung Hiên đỏ bừng nói.
“Trước kia ngươi gọi ta là đại sư huynh, hiện tại lại gọi ta một tiếng chưởng môn, mặc kệ là thân phận nào, ta làm những chuyện này đều là cần thiết. Nếu ngươi thật sự cảm kích, sau này cống hiến nhiều cho tông môn là được.”
Sở Cuồng Nhân vỗ bả vai của đối phương nói.
“Mạng của Mộ Dung Hiên ta chính là của Huyền Thiên tông.”
“Được rồi, ngươi vẫn nên chữa khỏi vết thương trước đi.”
Mộ Dung Hiên cầm Thánh Đan đi dưỡng thương.
Đêm hôm ấy.
Trong Thận Lâu, bỗng nhiên có một cỗ kiếm khí phóng lên tận trời.
Sở Cuồng Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần nhìn về phía nơi phát ra kiếm khí, khóe miệng hơi cong lên, “Xem ra hiệu quả đan dược này không tệ, không chỉ chữa trị tốt Linh Khư của Mộ Dung Hiên, còn khiến linh lực đại tăng.”
Lần này, coi như Mộ Dung Hiên trong họa được phúc.
Hai người Thanh Sương Thánh Nhân, Cổ Giang đi ra lầu các, nhìn nơi phát ra kiếm khí, liếc nhau, không khỏi khen ngợi.
“Linh Khư tổn thương lại được tu bổ lại, lần này đã giải quyết được vấn đề thiên cổ trong giới đan đạo rồi.”
“Năng lực của Sở đạo hữu thật sự không tầm thường.”
Hai người tán thưởng một phen.
Càng thêm tôn sùng trình độ đan đạo của Sở Cuồng Nhân.
Sau đó không lâu.
Đám người Sở Cuồng Nhân về tới Huyền Thiên tông.
Khi thấy Thận Lâu to lớn kia, đám người Như Yên trưởng lão còn tưởng rằng kẻ địch đến, vội vàng bảo mọi người cảnh giác, suýt chút nữa đã mở ra đại trận hộ tông, nháo ra chuyện lớn.
Khi thấy mấy người Sở Cuồng Nhân từ trên Thận Lâu đi xuống, mọi người mới để xuống đề phòng, vội vàng đi lên nghênh đón.
Mà phía Lăng Thiên Đạo Cung ở nơi xa, một đạo hỏa quang đột nhiên bay lên trời, là Thần Hoàng Tiểu Hồng cảm giác được Sở Cuồng Nhân trở về, không kịp chờ đợi chạy đến nghênh tiếp.
“Ca ca, ngươi chạy đi đâu vậy, làm sao lại ném ta ở đây.” Thần Hoàng Tiểu Hồng đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, đầu đầy lông xù ra sức cọ vào thân thể của hắn, biểu đạt tưởng niệm.
Sở Cuồng Nhân sờ đầu đối phương, an ủi một phen.
“Chưởng môn, đây là cái gì vậy? !”
Đám người Như Yên trưởng lão đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, nhìn thấy lầu các cung điện liên tiếp trên Thận Lâu, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Thận Lâu này thật khiến người ta chấn kinh.
“Tiên Chu, cũng không phải chưa thấy qua.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Đám người Như Yên trưởng lão nhìn thoáng qua Thận Lâu có đường kính hơn ba mươi dặm, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngươi gọi cái này là Tiên Chu sao?
“Vậy chưởng môn, phải đặt thứ đồ chơi này ở đâu?” Như Yên trưởng lão nói, bảo bối như vậy phải bảo vệ thật tốt mới được.
Đặt Thận Lâu ở chỗ đó, để người nào trông giữ, cần bao nhiêu tu sĩ canh giác, đây đều là chuyện phải cân nhắc.
“Không sao, trước cứ để ở chỗ ta là được.”
Sở Cuồng Nhân chỉ vào Càn Khôn giới trên ngón tay, sau đó tâm niệm vừa động, chỉ thấy cái Thận Lâu to lớn kia cấp tốc thu nhỏ, hóa thành một điểm sáng bị Sở Cuồng Nhân thu vào trong Càn Khôn giới.
Mọi người thấy thế, lại một lần nữa bị hù dọa.
Càn Khôn giới bình thường có mười mấy đến trăm mét vuông là tốt rồi, nhưng Sở Cuồng Nhân tiện tay có thể thu Thận Lâu đường kính gần ba mươi dặm vào Càn Khôn giới, không biết không gian bên trong là bao nhiêu a!
Mọi người không biết.
Càn Khôn giới của Sở Cuồng Nhân là vật phẩm cấp truyền thuyết, còn cao cấp hơn Thận Lâu một cấp bậc, không gian bên trong vô cùng cuồn cuộn.
Đừng nói một chiếc Thận Lâu, cho dù mười chiếc một trăm chiếc cũng có thể chứa đựng giống như trở bàn tay.
Nếu không phải không thể đựng vật sống, Sở Cuồng Nhân còn muốn đóng gói cả Huyền Thiên tông tùy thân mang theo nữa.
“Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ thôi.”
Như Yên trưởng lão hít sâu một hơi, bình phục nỗi lòng.
Không phải chỉ là một chiếc Tiên Chu lớn thôi sao?
Không phải chỉ là một cái Càn Khôn giới có thể đựng một chiếc Tiên Chu thôi sao?
Đáng là gì.
Có rung động bằng Sở Cuồng Nhân tự sáng tạo mười hai Thánh Nhân pháp không?
Có dọa người bằng Sở Cuồng Nhân chém giết nhị thánh không?
“Đúng rồi, Như Yên trưởng lão, vị này là Thanh Sương Thánh Nhân, từ hôm nay trở đi, nàng chính là một thành viên của Huyền Thiên tông chúng ta, nàng thích thanh tịnh, ngươi sắp xếp một chỗ thanh tịnh cho nàng đi.”
Sở Cuồng Nhân giới thiệu Thanh Sương Thánh Nhân cho mấy người.
Cái gì?
Mọi người lại mộng.
Có Thánh Nhân muốn gia nhập Huyền Thiên tông? !
“Chuyện đại hỷ a.”
“Ha ha, trước đây không lâu, Cổ tông sư vì chưởng môn mà gia nhập Huyền Thiên tông, hiện tại lại kéo thêm một vị Thánh Nhân nữa, quá tốt rồi.”
Mấy trưởng lão kích động đến không còn là mình nữa.
“Chuyện nhỏ, đây là chuyện nhỏ...”
Trong lòng Như Yên trưởng lão không ngừng tự nói với mình như vậy.
Sau đó, bà ấy liền dẫn Thanh Sương Thánh Nhân dời đi trước.
“Chưởng môn, ta muốn đi tìm một chỗ, an táng di hài của mẫu thân ta, xin cáo từ trước.” Mộ Dung Hiên nói.
“Ừm, đi đi.”
Dau đó, Sở Cuồng Nhân và mấy vị trưởng lão thảo luận về những thay đổi tại Thanh Long vực trong thời gian gần đây.
Vừa thảo luận, phát hiện Thanh Long Vực thật sự có chút thay đổi.
Ví dụ như tin tức Sở Cuồng Nhân chém giết Mộ Dung gia nhị thánh truyền về Thanh Long vực, các đạo thống Thánh Nhân đều bị kinh hãi.
Hiện tại, dường như không ai dám đối nghịch với Huyền Thiên tông.
“Hiện tại, thanh thế của Huyền Thiên tông lớn chưa từng có, có đệ tử trong môn nóim có người muốn nhất thống Thanh Long vực gì đó.”
“Ha ha, đám nhóc con này vẫn chưa hiểu chuyện.”
“Nhưng dựa vào thanh thế bây giờ của Huyền Thiên tông, nếu muốn mở rộng đất đai cũng không phải không được, không, là tuyệt đối có thể thực hiện được.”
Nghe một đám trưởng lão nói chuyện.
Sở Cuồng Nhân lâm vào trầm tư, sau đó thản nhiên nói: “Không biết mấy vị trưởng lão có từng nghe qua một câu, muốn diệt vong, trước phải điên cuồng không?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều mờ mịt lắc đầu.
“Hiện tại thanh thế của Huyền Thiên tông to lớn, nhưng càng về sau càng phải cẩn thận, nếu quá mức liều lĩnh, hành sự không kiêng nể gì cả, tất nhiên sẽ khiến các đạo thống Thánh Nhân còn lại cắn ngược.”
Sở Cuồng Nhân nói.
Nghe thấy vậy, mấy vị trưởng lão lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Mặt khác, cũng phải tăng cường quản lý đệ tử trong tông môn, cái gì mà nhất thống Thanh Long vực, các ngươi muốn náo với ta à, hiện tại ta quản một Huyền Thiên tông cũng nhức đầu rồi, Thanh Long vực lớn như vậy, người nào thích quản thì quản đi.”
“Phải để bọn họ chấp hành tốt quy định của tông môn, mỗi tháng định kỳ kiểm tra năng lực, chấp pháp trưởng lão, việc này giao cho ngươi làm.”
“Không chỉ bọn họ, còn các thế lực phụ thuộc nữa, để người đến cảnh cáo một chút, đừng nhân dịp bây giờ thanh thế của Huyền Thiên tông lớn liền tùy ý làm loạn, nếu ai có can đảm này, thì giết người răn dạy cho ta.”
Sở Cuồng Nhân thảo luận với đám trưởng lão mấy canh giờ.
Đây là lần đầu tiên hắn tham dự thảo luận chuyện trong tông môn, cái nhìn của hắn khiến các trưởng lão cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Ít nhất so với vị chưởng môn chỉ biết vung tay mặc kệ như Huyền Kỳ còn tốt hơn nhiều.”
Một trưởng lão cảm khái nói.
Chỗ sâu trong Huyền Thiên tông, Huyền Kỳ Tôn Giả ở trong nhà tranh không khỏi hắt hơi một cái, mê mang nói: “Không thể nào, Chuẩn Thánh cũng bị cảm mạo à?”