Nhìn bóng lưng Thương Vấn Thánh Nhân chật vật rời đi, mọi người có cảm giác hoang đường.
Phải biết, tại Huyền Vũ vực, Bá Thể Thánh tộc chính là đạo thống Thánh Nhân mạnh nhất, làm việc vô cùng bá đạo, dường như không ai dám trêu chọc.
Nhưng hôm nay lại ăn thiệt thòi trước mặt Sở Cuồng Nhân.
“Không phải Bá Thể Thánh tộc không đủ mạnh, không đủ bá đạo, mà bởi vì bọn họ gặp phải một kẻ điên a.”
Một vị Luyện Đan Sư thầm nói, mọi người rất tán thành.
“Sở Cuồng Nhân thật điên cuồng.”
“Móa, tên gia hỏa này quá biến thái, rõ ràng chỉ là Tôn giả, nhưng lại có thể đè ép Thánh Nhân đến sít sao, hắn thật sự là con người sao?”
“Quái vật.”
… …
Sở Cuồng Nhân đi vào đến trước mặt Cổ Giang, đạo vận huyền diệu tràn ngập, đưa tay thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Thuật.
Cổ Giang chỉ cảm thấy một trận gió xuân thổi qua, sau đó thương thế trên người dùng tốc độ vô cùng nhanh khỏi hẳn.
Thứ này còn tốt hơn phần lớn liệu hương đan dược rất nhiều.
“Thủ đoạn thật lợi hại.” Cổ Giang không khỏi tấm tắc khen ngợi, Sở Cuồng Nhân càng ngày càng cho ông ta nhiều kinh hỉ.
Thanh Sương Thánh Nhân đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, nói: “Lần này đa tạ Sở đạo hữu xuất thủ tương trợ, nếu không tai kiếp khó thoát.”
“Thánh Nhân không cần đa lễ.”
“Đúng rồi, vừa rồi trong cốc đan khí trùng thiên, chính là Thánh Đan Sở đạo hữu đã luyện chế ra?” Thanh Sương Thánh Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, xuất ra một cái bình ngọc.
Bên trong chứa ba viên đan dược màu vàng, dù đã ngăn cách bình ngọc, mọi người vẫn có thể cảm nhận được trong đó tràn ra từng trận đạo vận.
Bên trong chính là bảo đan cứu phẩm cấp Thánh!
Vốn dĩ hắn muốn luyện chế ra bảo đan này vẫn có chút khó khăn, nhưng có khí linh Tiểu Thiên trong Thiên Diễn Đan Điển ở bên phụ tá, làm ít công to.
Các luyện đan sư nhìn thấy đan dược kia, nuốt một ngụm nước bọt, giống như người tham ăn bị bỏ đói lâu ngày lại nhìn thấy một bàn mỹ thực lớn.
Ngay cả Cổ Giang cũng không ngoại lệ.
Ông ấy không nhịn được vươn tay, muốn chạm vào viên đan dược kia, nhưng lại bị Sở Cuồng Nhân tránh đi.
Trên mặt già của Cổ Giang lộ ra ủy khuất, “Chưởng môn, ta muốn chạm thử một chút cũng không được sao?”
“Chúng ta cách nhau ngàn năm đạo hạnh đó, đan dược ta luyện chế ra này đâu thể lọt vào mắt già của ngươi được.” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Cổ Giang đầu tiên là sững sờ, không biết Sở Cuồng Nhân có ý gì, nhưng sau đó ông ấy vỗ đầu một cái, đã nghĩ ra.
Trước khi Sở Cuồng Nhân nói bổ sung tất cả đan phương, ông ấy từng đã cười nhạo đối phương, nói đối phương đợi ngàn năm nữa hãy đến bổ sung đan phương.
Móa nó!
Cổ Giang nhất thời mộng.
Mình lại cười nhạo chưởng môn như thế? !
Trời ạ!
“Không phải, chưởng môn, ngươi nghe ta giải thích, khi đó ta không biết ngươi là chưởng môn, hơn nữa, ta chỉ nói một câu thôi, ngươi lại nhớ đến bây giờ, không khỏi có chút lòng dạ hẹp hòi…”
“Lòng dạ hẹp hòi? !”
Sở Cuồng Nhân lườm Cổ Giang một cái, trực tiếp thu lại đan dược.
Cổ Giang khóc không ra nước mắt.
Ông ấy lại không cẩn thận nói sai rồi.
… …
“Thanh Sương Thánh Nhân, không biết ngươi tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Trước khi đi, Sở Cuồng Nhân hỏi Thanh Sương Thánh Nhân.
“Sở đạo hữu có ý gì?”
“Trong tay ngươi có truyền thừa của đại tông sư, ta thấy Lý tông sư và Bá Thể Thánh tộc sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó, ngươi sẽ ứng phó thế nào?”
Nghe thấy lời này của Sở Cuồng Nhân, trên mặt Thanh Sương Thánh Nhân lộ ra một nụ cười khổ, “Sở đạo hữu nói rất đúng, xem ra ta không thể ở lại Thanh Sương cốc nữa, đến tìm một nơi khác ẩn cư là được.”
“Ta có một đề nghị.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
“Sở đạo hữu mời nói?”
“Hay là Thanh Sương Thánh Nhân gia nhập Huyền Thiên tông ta đi, Thánh Nhân am hiểu trồng trọt bảo dược, năng khiếu như vậy mà không phát huy, khó tránh có chút đáng tiếc, chỉ cần Thanh Sương Thánh Nhân gia nhập Huyền Thiên tông ta, ta sẽ khai mở một chỗ ẩn cư cho ngươi, ngươi vẫn có thể trải qua cuộc sống ngươi muốn, trồng rau nuôi lợn, khi nhàn hạ thì nghiên cứu đan đạo.”
“Ngươi chỉ cần giúp Huyền Thiên tông trồng ra một số bảo dược, quan trọng nhất chính là, có Huyền Thiên tông, Bá Thể Thánh tộc cũng phải tính toán, không dám tùy tiện tìm ngươi gây phiền phức.” Sở Cuồng Nhân nói.
Thanh Sương Thánh Nhân trầm ngâm một lát, nói: “Được, ta đồng ý.”
Nghe thấy vậy, Sở Cuồng Nhân lại sửng sốt một chút.
Hắn không ngờ Thanh Sương Thánh Nhân lại không hề do dự đồng ý, hắn còn chuẩn bị một đống lí do thuyết phục đây.
Dù sao, Thanh Sương Thánh Nhân độc lai độc vãng đã quen, chưa bao giờ gia nhập bất kỳ thế lực nào, muốn khuyên bà ấy phụ thuộc vào người khác không phải là một chuyện đơn giản.
Sở Cuồng Nhân sờ lên mặt mình.
Quả nhiên, vẫn do ta quá đẹp trai sao?
Sau khi thu thập đơn giản một phen, Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ, Cổ Giang, Thanh Sương Thánh Nhân và một vị đồ đệ của bà ấy cùng nhau rời khỏi Thanh Sương cốc.
Trước khi đến Thanh Sương cốc, Sở Cuồng Nhân dừng Thận Lâu trên không trung cách Thanh Sương cốc không xa, để Huyền Thiên nhị tổ trông giữ.
Không bao lâu, mấy người liền về tới Thận Lâu.
“A, Thánh Nhân?”
Huyền Thiên nhị tổ nhìn thấy Thanh Sương Thánh Nhân, Cổ Giang không khỏi kinh ngạc.
Sở Cuồng Nhân đơn giản nói mọi chuyện lại một lần, nghe được Thanh Sương Thánh Nhân muốn gia nhập Huyền Thiên tông, Huyền Thiên nhị tổ vô cùng mừng rỡ.
Đối với một đạo thống, Thánh Nhân vô cùng quan trọng, mỗi người chính là trợ lực to lớn.
Huyền Thiên nhị tổ thật sự không nghĩ tới, Sở Cuồng Nhân đi ra ngoài một chuyến lại mang về một vị Thánh Nhân.
Chuyện này suýt nữa đã khiến Huyền Thiên nhị tổ sợ ngây người.
Nhưng khi biết Sở Cuồng Nhân đắc tội Bá Thể Thánh tộc, khóe miệng Huyền Thiên nhị tổ không khỏi co quắp.
Tiểu gia hỏa này, đúng là có năng lực đi gây chuyện.
Lần này đến Huyền Vũ vực một chuyến, diệt hai vị Thánh Nhân của Mộ Dung gia, hủy quỷ nhai, chuốc thù oán với tất cả ma tu ở Huyền Vũ vực.
Hiện tại, đến Hạ Bá Thể Thánh tộc cũng không buông tha.
Thận Lâu rất lớn, lần đầu tiên Thanh Sương Thánh Nhân và Cổ Giang tới cũng bị giật nảy mình, Sở Cuồng Nhân để Lam Vũ dẫn mấy người đi tham quan.
“Lão tổ, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Sau khi mọi người rời đi, Sở Cuồng Nhân nhàn nhạt hỏi Huyền Thiên nhị tổ.
“Ừm? Nói cái gì?”
“Ta đến Huyền Vũ vực một chuyến, tạo ra nhiều kẻ thù như vậy, ngươi không giáo huấn ta à?” Sở Cuồng Nhân trừng mắt nói.
“Ha ha, tiểu gia hỏa, chúng ta đã giao Huyền Thiên tông cho ngươi, tất cả chuyện trong tông đều do ngươi làm chủ, ngươi cứ lớn mật làm đi, chỉ cần ngươi làm, chúng ta đều ủng hộ vô điều kiện.”
Huyền Thiên nhị tổ cười ha ha một tiếng nói.
Phần tín nhiệm này khiến trong lòng Sở Cuồng Nhân cảm thấy ấm áp.
“Lão tổ, ngươi như vậy ta có áp lực rất lớn đấy.”
“Không sao, nếu chống nổi, còn có chúng ta.”
“Lần này tới Huyền Vũ vực, đúng là gây thù hơi nhiều, nhưng Mộ Dung gia không còn Thánh Nhân, không đủ gây sợ, trong Ma Đạo, ngoại trừ Địa Phủ, còn lại đều không đáng đặt vào mắt, về phần Bá Thể Thánh tộc… Ta chỉ khiến một vị Thánh Nhân chém một cánh tay, xem như một bài học, mặc dù bọn họ phẫn nộ, nhưng sẽ không đến mức vì việc này mà sống chết với chúng ta.”
Sở Cuồng Nhân chậm rãi nói.
Nói thật, mặc dù chuyến này hắn đến Huyền Vũ vực kết không ít thù, nhưng trừ Bá Thể Thánh tộc ra, những chuyện còn lại đều không có gì.
Hắn chém Thương Vấn Thánh Nhân một cánh tay, nhưng lại giữ lại một mạng cho đối phương, muốn một cái tay và muốn mạng của một vị Thánh Nhân là khái niệm khác nhau.
Nếu thật sự giết Thương Vấn Thánh Nhân, Bá Thể Thánh tộc sẽ bạo phát, thậm chí các thế lực còn lại cũng sẽ liên thủ đối phó Huyền Thiên tông.
Một kẻ điên hành động không chút kiêng kỵ, sẽ khiến tất cả thế lực kiêng kị, nhưng cũng sẽ bị tất cả mọi người nhằm vào!
Sở Cuồng Nhân và Huyền Thiên tông tạm thời không có năng lực đối phó với tất cả mọi người, đây cũng là nguyên nhân hắn buông tha Thương Vấn Thánh Nhân.
Cục diện bây giờ là vừa vặn, có tác dụng chấn nhiếp rất lớn, nhưng không khiến tất cả thế lực kiêng kị đến mức phải liên hợp lại cùng nhau nhằm vào Huyền Thiên tông.