Nghe thấy Mộ Dung Hiên nói vậy, sát ý trong mắt Sở Cuồng Nhân dần thu liễm, nhưng trên người vẫn có sát khí lưu chuyển, khiến người ta sợ hãi!
Hắn đưa tay, thu nhập tất cả bảo kiếm vào trong hộp kiếm.
“Kiếm của Mộ Dung gia không tệ, ta sẽ lấy sử dụng.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Một lần đã lấy đi ba trăm bốn mươi mốt cây bảo kiếm của Mộ Dung gia.
Mộ Dung gia chủ trực tiếp phun ra một ngụm máu, đám bảo kiếm kia chính là những thánh kiếm phẩm chất tốt nhất, nổi danh nhất của Mộ Dung gia!
Trong đó thậm chí còn có mấy thanh Thánh Kiếm!
Cứ như vậy bị Sở Cuồng Nhân lấy đi!
Nhưng bất đắc dĩ!
Sở Cuồng Nhân đã trảm nhị thánh, ai dám nói một chữ không chứ?
Làm xong mọi chuyện, Sở Cuồng Nhân và Huyền Thiên nhị tổ đi lên Thận Lâu, nhưng không khởi động Thận Lâu rời đi.
Vẫn luôn lơ lửng trên không Mộ Dung gia, giống như một con cự thú Viễn Cổ lúc nào cũng có thể mở miệng cắn nuốt bọn họ, khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.
“Vì sao hắn còn chưa đi?”
“Chẳng lẽ còn không chưa giết đủ?”
Đám người Mộ Dung gia đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Nhưng khiến bọn họ nhẹ nhàng thở ra là, mặc dù Thận Lâu lơ lửng trên không trung, lại không có động tĩnh lớn gì.
Trên Thận Lâu.
Sở Cuồng Nhân đang xem xét vết thương cho Mộ Dung Hiên, ngoài trừ vết thương bên ngoài và kinh mạch đứt đoạn, một trận Xuân Phong Hóa Vũ Thuật bao phủ xuống là có thể cấp tốc khôi phục, nhưng khó giải quyết chính là tổn thương Linh Khư.
“Chưởng môn, bây giờ ta đã là một tên phế vật, ngươi không cần quan tâm ta đâu.” Mộ Dung Hiên đắng chát cười nói.
Linh Khư tổn thương, ngay cả tông sư đan dược cũng phải bó tay không có cách nào.
Hắn ta cảm thấy, chỉ sợ đời này mình đã vô duyên với tu hành rồi.
“Tâm phế mới thật sự là phế.”
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nói.
“Hữu tâm vô lực, có ích lợi gì đâu?”
“Ngươi chắc chắn ta không trị dược cho ngươi như vậy sao?”
Nghe đến đây, ánh mắt Mộ Dung Hiên lộ ra chờ mong.
“Chưởng môn có thể chữa trị sao?”
Không người nào muốn làm người tàn phế, nhất là Đạo Tử tâm cao khí ngạo như Mộ Dung Hiên, càng khó có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, nếu hắn ta tàn phế thì không còn giá trị với Huyền Thiên tông, không có cách nào trợ giúp Huyền Thiên tông nữa, cũng không thể báo đáp đại ân của chưởng môn, đây mới là chuyện hắn ta khó chịu nhất.
“Nói nhảm, có chuyện gì mà chưởng môn ta không làm được chứ, Thánh Nhân ta còn trảm được, huống chi một cái Linh Khư bị tổn thương nho nhỏ.”
Sở Cuồng Nhân cười nói.
“Thật sao?”
“Ta cần lừa ngươi sao?” Sở Cuồng Nhân liếc mắt, sau đó nói: “Được rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, chưởng môn.”
Mộ Dung Hiên mang theo hi vọng rời khỏi phòng.
Sau khi hắn ta rời đi, sắc mặt Sở Cuồng Nhân lập tức trở nên âm trầm, “Đáng chết Mộ Dung gia, Hắc Vũ lâu! !”
Trong hư không, thân ảnh Huyền Thiên nhị tổ hiện ra.
Ông ấy thở dài, “Quả nhiên ngươi không có cách chữa trị.”
Linh Khư là nguồn gốc lực lượng của một tu sĩ, một khi Linh Khư bị tổn hại, chính là tu sĩ kia đã bị phế đi.
Muốn trị liệu thương thế như vậy, quá khó khăn.
Ngay cả tông tư luyện đan cũng không có biện pháp.
“Nếu không có cách, vì sao không trực tiếp nói với hắn? Ngươi cho hắn hi vọng, tương lai sẽ khiến hắn càng thêm tuyệt vọng.” Huyền Thiên nhị tổ không giải thích được hỏi.
Ông ấy không tin Sở Cuồng Nhân không hiểu đạo lý này.
“Ai nói ta không có cách nào?”
“A, chẳng lẽ ta đoán sai, ngươi thật sự có thể chữa trị Linh Khư bị tổn thương?” Huyền Thiên nhị tổ ngạc nhiên nói.
“Hiện tại không được, không có nghĩa sau này không được, cho dù ta nghiên cứu cũng phải nghiên cứu ra.” Sở Cuồng Nhân kiên định nói.
“Chuyện này quá khó khăn đi.” Huyền Thiên nhị tổ có chút hoảng hốt, ông ấy không ngờ Sở Cuồng Nhân lại có chủ ý này.
Tự mình nghiên cứu biện pháp chữa trị Linh Khư bị tổn thương?
Huyền Thiên nhị tổ cũng không dám tưởng tượng độ khó khăn trong đó sẽ lớn như thế nào.
“Không thử một chút làm sao biết.”
Hiện tại Sở Cuồng Nhân là đại tông sư luyện đan, trong đầu có vô số đan phương, trong đó thật có mấy loại đan dược nhằm vào Linh Khư, nhưng đều không thể chữa trị cho linh khu của Mộ Dung Hiên.
Mặc dù như thế, hắn vẫn không từ bỏ, nếu không có, vậy thì hắn sẽ dùng vô số đan phương làm khuôn mẫu, chính mình nghiên cứu.
Biện pháp, đều do con người nghĩ ra.
“Được.” Huyền Thiên nhị tổ không tinh thông đan đạo, chỉ hy vọng Sở Cuồng Nhân có thể thành công, tạo ra chuyện xưa nay chưa từng có.
“Lam Vũ, lát nữa ngươi đi một chuyến đến Mộ Dung gia, để bọn họ làm cho ta một chuyện.” Trong mắt Sở Cuồng Nhân bắn ra một đạo lãnh ý.
“Mời công tử nói.”
...
Chuyện Sở Cuồng Nhân đại náo Mộ Dung gia, chém giết nhị thánh như cơn lốc bao phủ toàn thành, đồng thời cũng không ngừng truyền khắp Thương Khung tinh.
Tất cả thế lực, đạo thống nhận được tin tức đều chấn động.
Trong thành.
Đầu đường cuối ngõ đều có người bàn luận về trận đại chiến mới kết thúc không lâu kia, sau đó ánh mắt nhìn về phía Thận Lâu đều lộ ra sợ hãi.
“Sở Cuồng Nhân này, quá kinh khủng.”
Một tu sĩ không khỏi cảm khái nói.
“Đúng vậy, hai vị Thánh Nhân nói giết thì giết, hắn dùng sức một mình, cứ như vậy đánh tan một đạo thống Thánh Nhân.”
“Tồn tại dưới Thánh Nhân lại trảm Thánh Nhân, trên đời này, tại sao lại có người khủng bố như vậy, quả thực không hợp lẽ thường a.”
“Nghe nói Sở Cuồng Nhân vì một tên đệ tử mà đến Mộ Dung gia đòi công đạo, chậc chậc, vị chưởng môn này cũng quá ra sức.”
“Đúng vậy, ta cũng muốn gia nhập Huyền Thiên tông.”
“Người ta cũng phải nhận ngươi mới được.”
“Mau nhìn, có người xuống.”
Trong đám người bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên Thận Lâu có một thân ảnh bay xuống.
“Là nữ tử, Thiếu Đế Lam Vũ.”
“Nơi nàng đi là... Mộ Dung gia? !”
“Không thể nào, chẳng lẽ còn chưa đánh đủ?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bi ai thay Mộ Dung gia, đá phải tấm sắt như thế, thật sự quá khó khăn.
Mộ Dung gia.
Không ít con cháu của Mộ Dung gia đang quét dọn chiến trường bừa bộn.
Trận chiến này, quá khốc liệt.
Hơn nữa còn là một mình Mộ Dung gia thảm liệt, Sở Cuồng Nhân căn bản lông tóc không hao tổn.
Mỗi lần nghĩ đến đây, bất cứ ai trong Mộ Dung gia cũng cảm thấy hoảng sợ, bí mật gọi Sở Cuồng Nhân là quái vật.
“Trên Tiên Chu, có người đi xuống.”
Lúc này, một vị con cháu của Mộ Dung gia hoảng sợ quát to một tiếng.
Những người còn lại như lâm đại địch.
Chỉ thấy một đạo bóng người mặc khải giáp hoa lệ màu trắng bạc đi đến trước mặt mọi người, chính là Lam Vũ.
Mọi người nhìn thấy nàng, ánh mắt đề phòng.
Mặc dù không gặp Sở Cuồng Nhân, nhưng đối với người bên cạnh Sở Cuồng Nhân, bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ.
Dù người này vô cùng tuyệt mỹ cũng giống vậy, không phải Sở Cuồng Nhân lớn lên cũng phong hoa tuyệt đại, có một không hai sao?
Nhưng lúc người ta giết người, vô cùng gọn gàng linh hoạt đó.
Người của Mộ Dung gia vô cùng sợ hãi.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Trong Mộ Dung gia có một bóng người đi ra, là Mộ Dung Phong.
“Ta đến truyền lời công tử nhà ta.”
“Sở Cuồng Nhân đã ép Mộ Dung gia đến mức này, hắn còn muốn làm gì nữa?” Mộ Dung Phong có chút cắn răng nghiến lợi nói.
Đồng thời, hắn ta cũng vô cùng tự trách.
Nếu không phải hắn ta dẫn Mộ Dung Hiên về Mộ Dung gia, khiến Mộ Dung Hiên bị thương tổn như vậy, Mộ Dung gia sẽ không rơi vào tình trạng này.
“Các ngươi gieo gió gặt bão, không trách công tử được.”
Lam Vũ đạm mạc nói.
“Sở Cuồng Nhân, rốt cuộc còn muốn chúng ta làm gì nữa?”
“Công tử muốn tư liệu của Hắc Vũ lâu, các ngươi đi tìm đi, càng kỹ càng tốt, sáng mai, ta sẽ tới lấy.”
Nghe thấy vậy, đồng tử Mộ Dung Phong co rụt lại, “Sở Cuồng Nhân còn muốn đối phó Hắc Vũ lâu? !”
“Không ai có thể khi nhục người của Huyền Thiên tông, mặc kệ là Mộ Dung gia hay là Hắc Vũ lâu, đều phải trả giá đắt.”