Huyền Vũ vực, Mộ Dung gia.
Giờ phút này, trong một phòng chứa củi ở Mộ Dung gia, một thanh niên hai tay đeo xiềng xích, trên người chồng chất vết thương đang nằm trên mặt đất.
Người này chính là Mộ Dung Hiên đến Mộ Dung gia tham gia gia tộc thí luyện.
Bên ngoài phòng chứa củi truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mấy thanh niên nam nữ giống như đã hẹn trước đi tới.
“Ha, Tam thiếu gia, vẫn còn sống này.” Mộ Dung Hải nhìn Mộ Dung Hiên trong phòng chứa củi, không khỏi lộ ra nụ cười chế giễu.
“Nói nhảm, đương nhiên phải để hắn sống, để hắn nhìn xem ngày mai chúng ta dời mộ phần vị mẫu thân tiện tỳ của hắn đi thế nào chứ.”
Một nữ tử cười nói.
Nghe nói như thế, trong mắt Mộ Dung Hiên phóng ra quang mang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy người Mộ Dung Hải, “Nếu các ngươi dám đụng đến mẫu thân ta, cho dù ta có chết, cũng hóa thành ác quỷ, khiến các ngươi chết không yên lành đâu!”
“Ôi ôi, ta sợ quá.”
“Hóa thành ác quỷ, cười chết mất.”
“Đừng nói như vậy, nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi còn không phải quỷ sao?”
Mọi người trào phúng Mộ Dung Hiên một lúc lâu.
Mộ Dung Hải ngồi xổm xuống, nhìn Mộ Dung Hiên, âm lãnh nói: “Trở thành Đạo Tử của Huyền Thiên tông, thật sự cho rằng ngươi có thể xoay người sao?”
“Đừng có nằm mơ, lần này phải dời phần mộ mẫu thân ngươi ra khỏi tộc lăng, là ý của Thiếu Đế và mẫu thân hắn, ngươi cũng biết, mẫu thân của Thiếu Đế vẫn canh cánh trong lòng chuyện của mẫu thân ngươi, sao có thể mặc kệ bà ta nằm trong tộc lăng được người ta hương hỏa chứ, không cầm roi đến đánh thi thể đã không tệ rồi.”
“Ha, đúng vậy, ngươi biết lần này sẽ dời phần mộ của mẫu thân ngươi đi đâu không? Ngoài thành không phải có một bãi tha ma sao? Ôi chao, chỗ đó đều là khất cái dân đen, mùi thối ngút trời, để tiện tỳ như mẫu thân ngươi ở cùng bọn họ, không có gì thích hợp bằng.”
Lời nói của Mộ Dung Hải khiến hai mắt Mộ Dung Hiên đỏ thẫm, tràn ngập hận ý, như một con dã thú phát ra tiếng giận dữ, “Ta giết ngươi!”
Hắn phóng về phía Mộ Dung Hải, nhưng lại bị đối phương đưa chân đá bay ra ngoài, đâm vào đống củi, căn bản không có lực hoàn thủ.
“Kinh mạch bị phế, Linh Khư tổn hại, tay chân bị bó, bây giờ ngươi giống như một con chó chết, còn muốn phản kháng sao, ta nhổ vào!”
Mộ Dung Hải nhổ một bãi nước bọt, cười ha ha quay người rời đi.
Mấy người còn lại cũng đều khinh bỉ nhìn Mộ Dung Hiên nằm trên mặt đất, sau đó theo Mộ Dung Hải rời khỏi phòng chứa củi vừa dơ vừa loạn này.
Trong phòng chứa củi chỉ còn lại Mộ Dung Hiên nằm trên mặt đất, trên người có mấy đoạn củi đè lên, không có động tĩnh, giống như đã chết.
Đau khổ giống như tâm đã chết.
Lại có một người đi đến bên ngoài phòng chứa củi, là Mộ Dung Phong.
Hắn ta nhìn Mộ Dung Hiên chật vật trên mặt đất, trong mắt lướt qua vẻ giận dữ, “Mấy người bọn họ lại tới đây tìm ngươi gây phiền phức.”
Nghe thấy giọng nói, Mộ Dung Hiên nói: “Có liên quan đến ngươi sao?”
Mộ Dung Phong trầm mặc một lúc, sau đó thở dài, “Có lẽ ta không nên nói tin tức này cho ngươi, không nên dẫn ngươi trở về.”
“Ngươi đã nói, chỉ cần ta biểu hiện ra thành tích trong cuộc thí luyện gia tộc, được các trưởng lão coi trọng, thì có thể bảo vệ phần mộ của mẫu thân của ta, nhưng hôm nay, ta đã thành phế nhân, tất cả đều vô dụng.”
“Ta không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, lại tìm người của Hắc Vũ lâu đối phó ngươi.” Mộ Dung Phong thở dài nói, là hắn ta đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của mấy người Mộ Dung Hải, Mộ Dung Vũ.
“Bây giờ nói những thứ này có tác dụng gì.”
“Ta sẽ đi tìm phụ thân ngươi, để ông ấy tha cho ngươi một cái mạng.”
“Phụ thân? Ha ha, ha ha...”
Nghe thấy vậy, Mộ Dung Hiên phát ra tiếng cười nhẹ, “Trước kia ông ta không hề quan tâm đến ta, hiện tại ta biến thành phế nhân, ngươi cho rằng ông ta sẽ vì một tên phế nhân mà sinh ra khúc mắc với con trai trưởng Mộ Dung Vũ tiền đồ vô lượng sao? Phụ thân, hai chữ này ta nghe đã thấy buồn nôn!”
“Tóm lại, ta sẽ thử một lần, ngươi có Huyền Thiên tông làm bối cảnh, Mộ Dung gia thế nào cũng phải kiêng kị một hai.”
Nói xong, Mộ Dung Phong thở dài rời đi.
Hắn ta đột nhiên nhớ tới lúc dẫn Mộ Dung Hiên trở về, Sở Cuồng Nhân đã cảnh cáo hắn ta, trong lòng càng thêm bất an.
Chuyện đến mức này, đã nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
“Huyền Thiên tông, chưởng môn...”
Mộ Dung Hiên thầm một tiếng.
So với Mộ Dung gia, Huyền Thiên tông mới là nhà của hắn ta.
Hắn ta cũng biết, Sở Cuồng Nhân sẽ không từ bỏ mình, thậm chí hắn ta suy đoán, lúc này đối phương đang trên đường chạy đến Mộ Dung gia.
Đáng tiếc, Huyền Thiên tông và Mộ Dung gia cách nhau rất xa, đợi khi Sở Cuồng Nhân đến, mẫu thân hắn đã sớm bị ném vào bãi tha ma kia rồi.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Hiên buồn giận đan xen, đau đến mức không muốn sống nữa.
...
Ngày thứ hai.
Trước tộc lăng lễ bái liệt tổ liệt tông của Mộ Dung gia, gia chủ, trưởng lão của Mộ Dung gia, thậm chí rất nhiều đệ tử dòng chính đều đến đây.
“Lần này thí luyện gia tộc kết thúc mỹ mãn, chúng ta ở đây cầu nguyện liệt tổ liệt tông, xin tổ tông phù hộ cho Mộ Dung gia vạn thế lâu dài!”
Mộ Dung gia chủ dẫn theo mọi người cúi đầu dâng hương với tộc lăng.
Thật lâu sau, nghi thức lễ bái dài dòng kết thúc.
“Người tới, mở tộc lăng!” Bên cạnh Mộ Dung gia chủ, có một quý phụ mặc áo bào xinh đẹp, đầu đội châu trâm lớn tiếng nói.
Mộ Dung gia chủ ở một bên nhìn thấy vậy cũng không ngăn cản.
Tộc lăng mở ra.
Có mấy vị con cháu nhận được thông báo đi vào, chỉ chốc lát sau đã khiêng một bộ quan tài màu đen ra.
Quý phụ kia từ tốn nói: “Trong tộc lăng đều là liệt tổ liệt tông có cống hiến to lớn với Mộ Dung gia, thân phận cao quý, tiện tỳ này vô đức vô tài, đặt ở bên trong sẽ chỉ quấy rầy an bình của tổ tông.”
“Cho nên hôm nay, chúng ta sẽ chuyển người này đến chỗ bà ta nên an táng.”
Lời vừa nói ra, không ít con cháu của Mộ Dung gia xì xào bàn tán.
“Nghe nói hôm nay chủ mẫu sẽ dời Ninh thị ra khỏi tộc lăng, vốn nghĩ chỉ là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật.”
“A, Ninh thị chết lâu như vậy, hiện tại còn muốn dời mộ phần, đúng là chết cũng không được an bình, đáng thương quá.”
“Nghe nói năm đó Ninh thị chỉ là một cái tỳ nữ, nhưng được gia chủ nhìn trúng, thu làm thiếp thất, sinh ra Mộ Dung Hiên, sau đó chính thê Lâm thị bất mãn, dần dần lạnh nhạt mẹ con hai người.”
“Đúng vậy, bản gia Lâm thị là đạo thống Chí Tôn đỉnh phong, Ninh thị chỉ là một tỳ nữ, không có bất kỳ bối cảnh gì, sao có thể đấu lại, gia chủ chỉ nhất thời ưa thích bà ta mà thôi.”
“Kẻ đồi bại!”
“Xuỵt, không muốn sống nữa sao, đừng nói lung tung.”
Trong đám người, Mộ Dung Hải liếc mắt với một người bên cạnh.
Người kia ngầm hiểu, rời khỏi hiện trường.
Một lát sau, người kia ép Mộ Dung Hiên đến một góc, để hắn trơ mắt nhìn quan tài mẫu thân mình bị người ta khiêng đi.
“Mẫu thân, mẫu thân!”
Hai mắt Mộ Dung Hiên đỏ thẫm, giống như điên cuồng.
Nhưng cuối cùng lại không có cách nào tránh thoát khỏi trói buộc của người kia.
Lúc này, con ngươi của Mộ Dung Hải đảo một vòng, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, chỉ thấy hắn ta bắn ra một đạo kình khí, đánh vào đầu gối một tên đệ tử đang khiêng quan tài.
Đệ tử kia bị đau, không nhịn được ngã trên mặt đất, mà quan tài cũng rơi xuống đất, nắp quan tài bị xốc lên, một bộ xương khô rơi xuống, bại lộ dưới ánh mặt trời.
Mộ Dung Hiên chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, trong đầu oanh minh một tiếng, dường như muốn nổ tung, “Mẫu thân! !”
Một tiếng gào thét vang lên, hắn ta dùng toàn lực tránh thoát người kia, chạy về phía quan tài.
Nhưng còn chưa xông ra mấy bước, đã bị một cỗ lĩnh vực chi năng đè nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Mà người ra tay, chính là Thiếu Đế Mộ Dung Vũ của Mộ Dung gia.
“Đại điển tế bái của Mộ Dung gia, há lại cho ngươi đến làm càn!”
Mộ Dung Vũ băng lãnh nói, đám người Mộ Dung Hải nhìn Mộ Dung Hiên, vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Mộ Dung Phong có chút không nhìn được, muốn đi ra ngăn cản.
Nhưng lúc này...
Trời, đột nhiên tối đen.