Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 203: Diệt ma thú, xuân phong hóa vũ thuật, vô thượng căn cơ tôn giả

Chương Trước Chương Tiếp

Linh hồn của Tam Đầu Khuyển bị Câu Hồn Tác câu ra, ra sức muốn tránh thoát, khiến một đầu Câu Hồn Tác phải rung động.

“Ha, thật không hổ là linh hồn cấp bậc Thánh Vương, bị hút đi nhiều lực lượng như vậy mà vẫn còn sống.”

Sở Cuồng Nhân nhướng mày một cái, linh lực cuồn cuộn tràn vào Câu Hồn Tác, lúc này mới buộc chặt linh hồn của Tam Đầu Khuyển.

“Thả ta ra! Thả ta ra!”

Tiếng rống giận của Tam Đầu Khuyển vang lên không ngừng, nhưng vẫn không thể tránh thoát.

Lúc trước nó bị Phệ Hồn Chủy hấp thu quá nhiều lực lượng linh hồn, hiện tại cũng tự mình thiêu đốt linh hồn, lực lượng linh hồn đã tiêu hao hơn phân nửa, cho dù nó giãy giụa thế nào, đều không thể tránh thoát Câu Hồn Tác!

Cộng thêm Câu Hồn Tác phóng xuất ra một cỗ âm lãnh chi khí, giống như có thể tê liệt linh hồn, càng khiến linh hồn của nó dần không còn chút sức lực nào.

Qua một lúc lâu, đột nhiên Sở Cuồng Nhân kéo Câu Hồn Tác một cái, một bộ linh hồn Thánh Vương lập tức tiêu tán trong thiên địa.

“Phù, thành công.” Thánh Nhân của Bạch Liên giáo nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Liên đầy trời tiêu tán.

Bạch Liên to lớn do vô số đạo văn ngưng tụ thành bị ma khí trùng kích, vốn đã gần sụp đổ, Thánh Nhân của Bạch Liên giáo rút linh lực về, cuối cùng cũng không cách nào chèo chống nữa, xuất hiện vết rách, sau đó hóa thành vô số điểm sáng.

Còn Tam Đầu Khuyển đã mất linh hồn nằm rạp trên mặt đất, trên thân còn lưu lại ma khí và hung sát chi khí cuồn cuộn.

“Bái kiến Sở đạo hữu.”

Thánh Nhân của Bạch Liên giáo đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân thở dài hành lễ.

“Hữu lễ.” Sở Cuồng Nhân chắp tay đáp lễ.

“Lần này nhờ có đạo hữu đến đây tương trợ, nếu không, còn không biết chuyện này sẽ phát triển thế nào nữa.”

“Chuyện này nên làm, lại nói trên người ta còn có chức vị Thái thượng trưởng lão của Bạch Liên giáo, hơn nữa, Bạch Liên giáo và Huyền Thiên tông ta như thể chân tay, sao ta có thể ngồi nhìn mặc kệ được.” Sở Cuồng Nhân nói.

Sau đó, hắn nhìn thi thể của Tam Đầu Khuyển nằm trên mặt đất, trong mắt lướt qua một vệt nhiệt huyết.

Đối với hắn mà nói, đó chính là một đại bảo bối!

Một bộ thi thể ma thú cấp bậc Thánh Vương, có thể luyện hóa ra bao nhiêu tinh hoa huyết nhục a, thậm chí đủ để hắn ngưng tụ vô thượng căn cơ Tôn giả.

Nhìn ra Sở Cuồng Nhân có hứng thú với thi thể của Tam Đầu Khuyển, Thánh Nhân Bạch Liên giáo nói: “Lần này Sở đạo hữu tương trợ Bạch Liên giáo ta, bảo vệ vạn vạn sinh linh của các nước phía nam, Bạch Liên giáo không biết nên cảm tạ như thế nào, nếu Sở đạo hữu cảm thấy hứng thú với thi thể của Ma thú, vậy thì cầm đi.”

“Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí.” Sở Cuồng Nhân cũng không già mồm, trực tiếp thu thi thể Tam Đầu Khuyển vào trong Càn Khôn giới.

Thánh Nhân Bạch Liên giáo mỉm cười, mặc dù thi thể của ma thú Thánh Vương trân quý, nhưng Tam Đầu Khuyển tới từ Địa Ngục Ma giới, trên người có ma khí, khó có thể sử dụng, không bằng tặng cho Sở Cuồng Nhân.

Vừa là cảm tạ, vừa kéo gần quan hệ của hai bên.

Thiên phú, thực lực, thủ đoạn mà Sở Cuồng Nhân hiện ra, ngay cả Thánh Nhân như bà ấy cũng không thể coi thường, chuyện thuận nước đẩy thuyền này, bà ấy ước gì có thể làm nhiều hơn đấy.

“Công tử.”

Lúc này, Lam Vũ phe phẩy hai cánh đi đến bên người Sở Cuồng Nhân.

“Phần lớn ma khí đã bị xua tan, còn lại một số ma khí nhỏ, mấy người Thanh Lan tiền bối đang giải quyết, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ giải quyết triệt để.” Lam Vũ nói.

“Ừm, tốt, ta đã biết.”

“Lần này Ma thú phá phong ấn, cuối cùng đã hữu kinh vô hiểm vượt qua.” Thánh Nhân của Bạch Liên giáo nói, hoàn toàn yên tâm.

“Đa tạ Thánh Tử!”

“Đại ân đại đức của Thánh Tử, chúng ta suốt đời khó quên.”

“Thánh Tử công đức vô lượng...”

Hai bên đường phố dần có một số bình dân bình thường đi ra, bọn họ quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân, dập đầu lễ bái, vô cùng thành kính.

Bọn họ cũng không biết Sở Cuồng Nhân đã là Thái Thượng trưởng lão của Bạch Liên giáo, đối với bọn họ mà nói, mặc kệ là Thánh Tử hay là trưởng lão, đều không ảnh hưởng được đến địa vị cao thượng của Sở Cuồng Nhân ở trong lòng bọn họ.

Sở Cuồng Nhân nhìn thấy những người này mặc y phục rách rưới, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, có người còn bị thương, không ngừng chảy máu...

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn quỳ gối trước mặt Sở Cuồng Nhân, từng đôi mắt nhìn hắn, biểu đạt lòng cảm kích.

Sở Cuồng Nhân tiến lên một bước, trênngười lộ ra một cỗ đạo vận huyền diệu.

Trong cỗ đạo vận này còn có linh lực nhu hòa bao trùm ra, giống như vui sướng đảo qua cơ thể mỗi người.

Mọi người vốn dĩ mệt mỏi, lúc này thần thái trở nên sáng lạn, người bị thương, thương thế cũng đang nhanh chóng khôi phục, phục hồi như cũ, thậm chí có người mắc bệnh cũ trong người cũng cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn không ít.

“Thương thế của ta tốt rồi.”

“Ta cũng vậy, ta bị bệnh thấp khớp nhiều năm, bây giờ lại có thể hoạt động tự nhiên, thật tốt.”

“Thánh Tử, là Thánh Tử làm.”

“Đa tạ Thánh Tử, đa tạ Thánh Tử...”

Nhìn mọi người đã khôi phục, Sở Cuồng Nhân hài lòng cười, “Xem ra Xuân Phong Hóa Vũ Thuật vẫn rất hữu dụng.”

Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, là đế thuật ghi lại trong Trường Sinh Đế Kinh, một môn Đế thuật chuyên dùng để khôi phục sinh cơ.

Nhưng bởi vì Sở Cuồng Nhân có Bất Tử chi thân, hắn cảm thấy môn đế thuật này không có tác dụng với hắn, cho nên không nghiên cứu sâu.

Bây giờ xem ra, môn đế thuật này không có tác dụng với mình, nhưng sau này xảy ra chuyện, có thể dùng để cứu người.

Sở Cuồng Nhân dẫn theo Lam Vũ hành đi trên đường phố, đạo vận tràn ngập trên người, vui sướng phất động, chỗ đi đến, như cây khô gặp mùa xuân, bao quát mọi người bị thương trong trận tai nạn này cúng được chữa trị.

Tình cảnh này, giống như thần tích!

Vô số người quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với Sở Cuồng Nhân đã đi xa.

Trong lúc nhất thời, trong lòng bách tính của Đại Nguyệt quốc, địa vị của Sở Cuồng Nhân lập tức dâng cao, thậm chí còn không kém gì Bạch Liên giáo chủ.

Thánh Nhân của Bạch Liên giáo nhìn thấy một màn này, không khỏi lắc đầu cảm khái, “Kẻ này sát phạt quyết đoán với kẻ địch, nhưng trong lòng vẫn rất nhân từ, nội thánh ngoại vương, cộng thêm thiên phú của hắn, thật sự quá hiếm có.”

Suy nghĩ tạo dựng quan hệ với Sở Cuồng Nhân của bà ấy càng thêm kiên định.

...

Giải quyết xong chuyện của Ma thú, Sở Cuồng Nhân vẫn không trở lại Huyền Thiên tông ngay, mà tìm một nơi yên tính trong Bạch Liên giáo.

“Cây chủy thủ này, có chút ý tứ.”

Sở Cuồng Nhân cầm Phệ Hồn Chủy rút được trên người Tam Đầu Khuyển trong tay, vuốt một phen, thứ này có liên quan đến lực lượng linh hồn, có thể thấy nó rất bất phàm, hắn ném vào Càn Khôn giới, dự định rảnh rỗi sẽ luyện hóa.

Hiện tại, hắn muốn luyện hóa Tam Đầu Khuyển, đột phá Tôn giả trước!

Lần bế quan này, hắn bỏ ra đúng mười ngày!

Tinh hoa huyết nhục của Tam Đầu Khuyển quá dồi dào, thậm chí Sở Cuồng Nhân nghi ngờ Thánh Vương bình thường sẽ không có tinh hoa huyết nhục dồi dào như vậy.

Bỏ ra mười ngày luyện hóa Tam Đầu Khuyển này, lượng tinh hoa huyết nhục mà hắn lấy được khó mà đong đếm, cộng thêm trước đó rút thưởng được một số thiên tài địa bảo, khiến hắn một lần hành động lại ngưng tụ vô thượng căn cơ Tôn giả!

Ong ong...

Một ngày này, hư không chấn động.

Một cỗ đạo vận huyền diệu từ chỗ Sở Cuồng Nhân bế quan lan tràn ra, trên trời bắt đầu có từng trận đạo âm quanh quẩn.

Tất cả tu sĩ trong Bạch Liên giáo đều bị kinh động, ngay cả Thánh Nhân cũng không nhịn được sợ hãi, nhìn về phía Sở Cuồng Nhân bế quan.

Trên không trung chỗ Sở Cuồng Nhân bế quan có lượng lớn linh khí tụ đến, lại hình thành một vòng xoáy to lớn, như thực chất, quá mức nồng nặc, thậm chí khiến người ta có cảm giác không khí trở nên đặc sệt.

Dường như lúc nào cũng có thể chảy nước.

Tu sĩ chạy đến bị linh khí nồng nặc này hù dọa.

Sau đó, một màn càng khiến bọn họ rung động hơn xảy ra.

Trên đỉnh đầu Sở Cuồng Nhân, từng đạo đạo văn lưu chuyển, dần dần ngưng tụ thành từng tấm phù văn màu vàng theo phong cách cổ xưa!

Những phù văn này, mỗi một tấm giống như được một mạch phác họa ra, tự nhiên mà thành, vô cùng huyền diệu.

“Một hai ba... Chín cái phù văn! !”

Một vị tu sĩ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, khiếp sợ nói.

Mọi người chỉ thấy chín cái phù văn được khắc họa thành kia bắt đầu tổ hợp cùng một chỗ, hóa thành một cái phù triện đại khí theo phong cách cổ xưa!

Phù triện ở trên bầu trời tỏa ra kim quang óng ánh, từng trận đạo âm vờn quanh, giống như giải thích cho chí lí thiên đạo.

“Chín cái đạo triện! Vô thượng căn cơ Tôn giả! !”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)