Một kẻ là đệ nhất Bách Kiếm Phổ, một kẻ là đệ nhị Bách Kiếm Phổ, hai người đều là kiếm khách cấp cao nhất phía dưới Thánh Nhân đương thời.
Trong nháy mắt, khi hai luồng đạo vận kiếm chi va chạm với nhau, tạo thành một cơn gió lốc dữ dội giống như muốn thổi bay những ngọn núi, đá và cây cối xung quanh.
Mà sắc mặt của Mộ Dung Phong vào lúc đạo vận kiếm chi va chạm với Sở Cuồng Nhân đã có thay đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đạo vận của Sở Cuồng Nhân lại hoàn toàn áp chế hắn!
“ Đạo vận của hắn, sao lại mạnh mẽ như vậy? !”
Mộ Dung Phong cảm thấy không thể tin được.
Hắn lại quên mất, Sở Cuồng Nhân có thể luận đạo với Thánh Nhân, đạo vận kiếm chi của hắn sẽ mạnh đến cỡ nào, sao có thể so với cảnh giới Tôn giả chứ?
Cho dù là Vô Thượng Chí Tôn cũng giống vậy.
“Hôm nay là ngày đại hỉ Huyền Thiên tông ta, trong ngày hôm nay ta cũng không muốn múa đao múa kiếm, ngươi muốn khiêu chiến ta, có thể, lựa chọn một ngày khác rồi hãy đến.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Mộ Dung Phong nghe nói chuyện Sở Cuồng Nhân tiếp nhận vị trí chưởng môn Huyền Thiên tông, biết ngày vui trong miệng đối phương là có ý gì.
“Ta đường xa mà đến, chỉ muốn gặp các hạ để đọ kiếm, hôm nay không đạt được mục đích, ta sẽ không dừng tay.”
“Mời các hạ, vui lòng chỉ giáo!”
Trong mắt Mộ Dung Phong bắn ra một luồng ánh sáng, không hề kiêng dè thân phận tiểu bối của Sở Cuồng Nhân, kiếm khí trong cơ thể ầm vang bạo phát!
Kiếm khí như rồng, điên cuồng lao về phía Sở Cuồng Nhân!
“Tự mình chuốc lấy cực khổ!” Sở Cuồng Nhân nhướng mày, đưa tay hội tụ địa khí dồi dào, đánh ra một chưởng, thần sơn chi lực ầm ầm bộc phát!
Kiếm khí địa khí va chạm với nhau, trong nháy mắt khắp nơi nổ tung!
Hai luồng đạo vận hoàn toàn khác biệt dây dưa cùng nhau, trong mắt Mộ Dung Phong lóe ra chiến ý, tán thưởng nói: “Chưởng pháp tốt!”
Hắn không hổ là đệ nhị Bách Kiếm Phổ, Vô Thượng Chí Tôn tầm thường dưới một chưởng này của Sở Cuồng Nhân, dù gì cũng phải bị đẩy lui, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích tí nào, trường kiếm trong tay tỏa ra kiếm quang sáng chói.
Đó là một thanh Thánh Kiếm!
Đệ nhị kiếm phổ, gần giống với Côn Ngô Cạnh Nhật Kiếm!
“Chém!” Mộ Dung Phong bay lên không trung, kiềm chế đạo vận kiếm chi quanh người, ngưng tụ phần lớn kiếm khí.
Một đạo kiếm ảnh khổng lồ bỗng dưng sinh ra, trong đó là một luồng đạo vận dồi dào, giống như sao băng, ngang nhiên chém về phía Sở Cuồng Nhân.
Kiếm áp kinh khủng trực tiếp rung chuyển toàn bộ sơn môn của Huyền Thiên tông, tu sĩ bốn phía chạy tới cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Kiếm đạo tốt!”
“Không hổ là đệ nhị kiếm phổ, một kiếm này, cho dù là Vô Thượng Chí Tôn cũng khó có thể ngăn cản.”
“Mộ Dung Phong không hổ là đệ nhất kiếm khách dưới Thánh Nhân trong Mộ Dung gia, dựa vào một kiếm này, hắn thậm chí đủ để được xưng là đệ nhất kiếm khách dưới Thánh Nhân bên trong toàn bộ tinh vực Thương Khung này.”
Huyền Kỳ Tôn Giả cũng trong đám người, hắn nhìn thấy một kiếm này giáng xuống từ trên không, trong mắt cũng mang theo một chút ngưng trọng.
Dù lúc này hắn tấn cấp thành Chuẩn Thánh, có thể khi đối mặt với một kiếm này, hắn vẫn sẽ cảm nhận một luồng áp lực cực lớn như cũ.
Trước khi hắn còn chưa độ kiếp, địa vị của Mộ Dung Phong ở Bách Kiếm Phổ cao hơn hắn cũng không phải không có lý do.
“Cuồng Nhân...” Kiếm khí trên người Huyền Kỳ Tôn Giả chuyển động, nhìn chằm chằm một kiếm này, lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ tương trợ Sở Cuồng Nhân.
Nhưng mà khi thấy trên người Sở Cuồng bộc phát ra một luồng đạo vận kinh khủng đến cùng cực, Côn Ngô Kiếm bên hông phát ra một luồng kiếm quang cực kì trong trẻo.
Một kiếm chém ra, một luồng uy áp đế vương hiện ra!
Bên trong một kiếm này của Mộ Dung Phong ẩn chứa đạo vận lại nhận lấy áp chế! Đây là... Nhất đế áp vạn pháp! !
“Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!” Sở Cuồng Nhân khẽ quát một tiếng.
Côn Ngô Kiếm, bay lên trời chém xuống!
Kiếm quang màu tím chói mắt gần như che khuất bầu trời, đạo vận kiếm chi vô cùng uy nghiêm giống như biển gầm, điên cuồng đánh thẳng vào hư không.
Một kiếm này của Mộ Dung Phong bị phá nát ngay tại chỗ!
Kiếm quang Doạ người rơi xuống trên người hắn, đánh hắn bay ra ngàn trượng, nện ở một ngọn núi phía xa, trực tiếp thổ huyết, sau đó bị vô số đá vụn vùi lấp, không có động tĩnh, cũng không biết là sống hay là chết.
Mọi người vội vàng phóng thích linh niệm.
Chỉ thấy Mộ Dung Phong kia bị vùi dưới đống đá, lồng ngực nhấp nhô, hơi thở uể oải, tuy rằng không chết, nhưng cũng đã mất đi tri giác.
Hắn đúng là bị một kiếm chém đến hôn mê bất tỉnh!
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút kinh dị.
Thực lực của Mộ Dung Phong cực kì cường đại, nói là đề nhất kiếm khách phía dưới Thánh Nhân cũng không đủ, vậy mà lại bị một kiếm của Sở Cuồng Nhân chém đến bât tỉnh?
Phần thực lực này, quá cường hãn rồi!
Cho dù là Vô Thượng Chí Tôn, cũng cảm thấy tim trong lồng ngực đang đánh trống.
“Không nghĩ tới hắn lại manh mẽ đến loại trình độ này.”
“Chậc, yêu nghiệt!”
Sở Cuồng Nhân thu hồi Côn Ngô Kiếm vào vỏ kiếm, thầm nói: “Đã nói, ta không muốn múa đao múa kiếm, làm gì nhất định phải ép ta, hiện tại, ngay cả một kiếm cũng không tiếp nổi, thật mất mặt.”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mọi người ở đây dù không phải là hạng người có tu vi cao thâm, nhưng tai thính mắt tinh, tất cả đều nghe được rõ ràng.
Mọi người nhịn không được xấu hổ.
Đừng nói là Mộ Dung Phong.
Một kiếm này, dưới Thánh Nhân không biết có mấy ai có thể đỡ được.
“Chư vị, hiện giờ đại điển truyền vị đã kết thúc, ta đã đbaor người chuẩn bị tốt yến hội, mời chư vị.” Huyền Kỳ Tôn Giả cười nói.
Mọi người nghe vậy, cũng không tiếp tục để ý Mộ Dung Phong kia.
Đi vào cung điện, yến hội đã chuẩn bị tốt.
Mọi người ăn uống linh đình, nâng cốc, chủ và khách đều vui vẻ.
“Huyền Kỳ đạo hữu, bây giờ ngươi đã trút bỏ gánh nặng chưởng môn, chắc là tiếp theo sẽ ẩn cư, tích lũy kinh nghiệm để thành thánh đúng không.”
Một Chí Tôn của Thái Hư quan hâm mộ nói ra.
“Ha ha, ta quả thật là muốn ẩn cư, nhưng mà lúc nào mới có thể thành thánh, đây là ẩn số rồi.”
Huyền Kỳ Tôn Giả cười ha ha một tiếng nói.
Nói như vậy, sau khi trở thành Chuẩn Thánh, chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thật tốt, chuyện thành thánh trong tương lai gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhugnw mà mỗi tu sĩ có cách ngộ đạo khác nhau, tư chất khác biệt, cho nên thời gian thành thánh cũng khác biệt, ngắn thì trăm năm, lâu thì ngàn năm.
“Với tư chất của Huyền Kỳ đạo hữu, thành thánh cũng chỉ là chuyện trăm năm nữa thôi.” Chí Tôn của Thái Hư quan nói ra.
Lúc còn trẻ Huyền Kỳ Tôn Giả cũng là thiên kiêu tuyệt đỉnh, với tư chất của hắn, đã thành công độ kiếp, thì chuyện trăm năm sau thành thánh cũng không phải là không được.
“Chỉ mong vậy.”
Sau khi yến hội kết thúc, mỗi người của đạo thống cũng dần dần rời đi.
Nhưng mà đại điển truyền vị lần này, mọi người cũng không xem như đi về tay không, có thể thấy hình dáng Thần Hoàng, đã là phúc ba đời.
Chuyện của đại điển truyền vị đến đây là kết thúc.
...
Bên trong Lăng Thiên Đạo Cung.
Bọn người Huyền Kỳ Tôn Giả đang tập trung lại một chỗ, ở trước mặt bọn họ chính là Thần Hoàng có cái đầu màu đỏ sáng chói.
Thần Hoàng đang mổ lấy lông vũ trên người mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bọn người Huyền Kỳ Tôn Giả một chút, sau đó thì không để ý tới nữa.
“Là Thần Hoàng đó, không nghĩ tới lúc còn sống ta lại có thể gặp được Thần Thú, thật sự là quá may mắn.”
“Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, không biết đi sờ một cái sẽ có cảm giác gì.”
“Nghe nói Cuồng Nhân đã cưỡi nàng rồi, cũng không biết cảm giác cưỡi Thần Hoàng là như thế nào, thật muốn thử một lần.”
“Đừng nói giỡn, đây chính là Thần Thú đó, vô cùng cao quý, trừ người nàng công nhận, còn những người khác muốn sờ cũng sờ không được.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói, ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Thần Hoàng.
Lúc này Sở Cuồng Nhân đi tới.
Thần Hoàng nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy tới, dọc đường đã đụng ngã mấy vị trưởng lão, nhưng mấy vị trưởng lão chẳng những không có chút bất mãn nào, ngược lại ai nấy đều tươi cười.
“Ha ha, ta bị Thần Thú đụng ngã.”
“Thì ra cảm giác bị Thần Thú đụng ngã là như vậy.”
“Ca ca.” Thần Hoàng thân mật cọ vào người Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân sờ lấy cổ của nàng, sau đó nghiêm túc nói: “Vội vàng hấp tấp, còn thể thống gì, về sau không được làm loạn như vậy nữa.”