Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 193: Thiên địa nhật nguyệt cùng chứng kiến, tiên ma quỷ thần cùng nghe

Chương Trước Chương Tiếp

“Cuồng, Cuồng Nhân, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Huyền Kỳ Tôn Giả nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

Hắn quá khiếp sợ.

Sau khi biến mất vài ngày, hắn lại dẫn được một con Thần Hoàng trở về.

Trong đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Sư tôn, mấy ngày trước ta có cảm giác gì đó trong lòng, đi ra ngoài một chuyến, sau đó đã gặp Thần Hoàng trong một ngọn núi lửa...”

Sở Cuồng Nhân dựng lên một lý do, dù sao chuyện Thần Hoàng từ đâu tới, cũng không có người biết, hắn có nói thế nào cũng được.

Mọi người nghe những lời như thế, ánh mắt đỏ lên vì ghen tị.

Trong lòng có cảm giác?

Đi ra ngoài một chuyến thì mang Thần Hoàng về?

Ta dựa vào, đây là thiên mệnh quái quỷ gì vậy!

Con Thần Hoàng này, sinh ra cũng là thuộc về Sở Cuồng Nhân.

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng mọi người nhịn không được rung động.

“Mệnh cách của Thần Thú vô cùng cao quý, Thần Thú này có thể nhận Sở Cuồng Nhân làm chủ, vậy thì chẳng phải mệnh cách của hắn còn cao quý hơn Thần Thú sao?”

“Ông trời của ta, chuyện này cũng thật là quá đáng sợ đi.”

“Kẻ này có còn là con người sao?”

“Sẽ không phải hắn là thần tiên chứ? ?”

Mọi người vô cùng sửng sốt, mà Huyền Kỳ Tôn Giả nhịn không được cười ha ha nói: “Ông trời phù hộ Huyền Thiên tông ta, đã cho chúng ta Thần Thú, quá tốt rồi, Cuồng Nhân, ngươi chuẩn bị một chút, đại điển truyền vị cũng sắp bắt đầu rồi.”

“Vâng, sư tôn.”

Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Sở Cuồng Nhân đi vào cung điện, ở bên trong, Tiểu Băng và Lam Vũ đã sớm nghe tin chạy đến.

“Công tử, mau đi thay quần áo, đại điển sắp bắt đầu rồi.”

Tiểu Băng cầm trong tay một bộ hoa phục.

Bộ y phục này là chuẩn bị cho Sở Cuồng Nhân dùng vào đại điển.

...

Bên ngoài cung điện, còn có một số người còn đang đắm chìm trong quang cảnh Sở Cuồng Nhân ngồi trên lưng Thần Hoàng đi đến đâu, thật lâu cũng không cách nào lấy lại tinh thần.

“Thiên phú, khí vận của Sở Cuồng Nhân đã bày ra trước mắt, nếu nói trong tương lai hắn không có cách nào trở thành Đế Vương, ta cũng không tin.” Một Chí Tôn nói.

“Đúng vậy, xem ra sau này vẫn là tận lực không muốn cùng Huyền Thiên tông là địch tốt, Huyền Thiên tông có Sở Cuồng Nhân, nhất định hưng thịnh a!”

“Không tệ.”

“Ai, thời đại này, nhất định là thời đại của Sở Cuồng Nhân.”

“Vậy thì sự tồn tại của chúng ta còn có ý nghĩa gì?” Ngạo Thương, Cố Trường Ca, Lâm Bá Thiên và một đám thiên kiêu liếc nhau, cười khổ nói.

“A di đà phật, quả thật Sở thí chủ đích là kỳ tài chưa từng có từ xưa đến nay, nhưng chư vị tiểu hữu cũng không cần nhụt chí, dù sao, trong thời đại này tuy có người sẽ trở thành Đế Vương, nhưng cũng không nói chỉ có một người có thể thành Đế.”

Thánh Nhân đạo thống, một đại sư Lôi âm Tự nói.

“Đúng vậy, Thánh Nhân đã từng nói, thế giới tranh giành này là thứ từ xưa đến nay chưa hề xuất hiện, đại đạo biến hóa, nóng như lửa đốt, thậm chí có khả năng xuất hiện cảnh tượng phồn vinh là có nhiều vị Đế Vương cùng tồn tại!”

Trong mắt của Chí Tôn Vô Thượng của Thánh Địa Linh Hư mang theo chờ mong nói.

Nghe nói lời ấy, các Thiên Kiêu còn lại này mới khôi phục một chút lòng tin.

Lúc này, cửa lớn cung điện mở ra.

Sở Cuồng Nhân đi ra.

Mọi người nhìn thấy, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân.

Mái tóc dài đen óng như mực buông ngang lưng, đầu đội một chiếc ngọc quan được chạm rỗng, mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt có tay áo lớn, phía trên là những hoa văn tinh xảo và những con vật tốt lành được dệt bằng chỉ vàng.

Eo quấn một cái đai lưng màu trắng, phía trên khảm một viên ngọc thạch phỉ thúy, tua rua kim sắc buộc bên phải, bên trái đeo Côn Ngô Thánh Kiếm.

Đôi ủng màu đen, thêu đồ án tường vân...

Bộ y phục gần như làm rực lên toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết và khí chất siêu nhiên xuất trần của Sở Cuồng Nhân đến cực hạn.

“Sáng sủa như nhật nguyệt vào lòng, sáng trong như ngọc thụ lâm phong, uy nghiêm như tùng ở giữa Từ Đào, sáng rực như dung nham phía dưới...”

“Nói tiếng người.”

“Quá con mẹ nó đẹp trai.”

“Khí chất này tướng mạo này, toàn bộ tinh vực Thương Khung cũng tìm không ra kẻ thứ hai đâu, thiên phú tốt, khí vận mạnh, không thể chê vào đâu được.”

“Chậc, yêu nghiệt.”

Nhóm nữ tu nhìn qua Sở Cuồng Nhân, ánh mắt ngày càng si mê.

“Nói đến quân tử, ấm áp như ngọc. Ở trong phòng gỗ, làm loạn tim ta...” Có nữ tu không kiềm được nhắc tới.

Sở Cuồng Nhân từ từ đi ra cung điện, cùng lúc đó, âm thanh vang lên bốn phía, nguyên một đám đệ tử Huyền Thiên tông khom mình hành lễ, néo vào hai bên hình thành một lối đi, đích đến cuối cùng của hắn là một cái đài cao.

Huyền Kỳ Tôn Giả ngồi ở trên đài cao, trong mắt đầy vui mừng nhìn hắn.

Sở Cuồng Nhân đi về phía đài cao, đi đến bên người Huyền Kỳ Tôn Giả.

“Ta, Huyền Kỳ Tôn Giả, chưởng môn đời thứ chín của Huyền Thiên tông, hôm nay chính thức truyền lại cho thủ tịch Huyền Thiên tông Sở Cuồng Nhân!”

“Mời chư vị đồng tu chứng kiến, mời nhật nguyệt sơn hà chứng kiến, từ hôm nay, Sở Cuồng Nhân chính là chưởng môn đời thứ mười của Huyền Thiên tông!”

Nói xong, Huyền Kỳ Tôn Giả lấy ra một khối Ngọc Lệnh hình kiếm đưa cho Sở Cuồng Nhân, đây là tín vật chưởng môn Huyền Thiên tông, Huyền Thiên Kiếm lệnh!

Sở Cuồng Nhân duỗi hai tay, cung kính tiếp nhận Kiếm Lệnh: “Đồ nhi nhất định không phụ sự giao phó của sư tôn, toàn tâm toàn ý, chăm sóc tốt Huyền Thiên tông!”

Côn Ngô Thánh Kiếm bên hông hắn bỗng nhiên ra khỏi vỏ, bay vút lên không trung, ngay lập tức, một luôngđạo vận kiếm chi phóng lên tận trời, thẳng lên trời cao!

“Ta ở đây, không ai có thể ức hiếp Huyền Thiên tông!”

“Ta ở đây, người người của Huyền Thiên tông đều sẽ như rồng!”

“Ta ở đây, Huyền Thiên tông sẽ tồn tại lâu dài!”

“Lời thề này xin thiên địa nhật nguyệt cùng chứng kiến, Tiên Ma Quỷ Thần cùng nghe thấy!”

Núi Huyền Thiên Kiếm ở phía xa như bị tác động, từng đạo từng đạo kiếm ngân không ngừng vang lên bên tai, vô số trường kiếm bay lên trời, lăn lộn trong mây, ngàn vạn loại kiếm ý đan vào nhau trên không trung, cực kì mỹ lệ, tràn đầy sự bao la hùng vĩ!

Kiếm Sơn kiếm ý và đạo vận của Sở Cuồng Nhân hô ứng với nhau, trong khoảnh khắc này, một luồng uy áp không có gì sánh kịp bao phủ Bát Hoang, khuấy động gầm trời!

Tất cả mọi người nhìn bóng người bạch y trên đài cao, đều rung động.

Ánh mắt của một đám đệ tử Huyền Thiên tông trở nên cuồng nhiệt, sùng bái đến cùng cực.

Ở nơi xa, bọn người trưởng lão Như Yên vô cùng vui mừng.

Sâu bên trong Huyền Thiên tông, trong một vài túp lều tranh.

Một lão giả tóc trắng bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía đại điển truyền vị lộ ra nụ cười, nụ cười này càng ngày càng đậm, cuối cùng nhịn không được cười to lên: “Có người này ở đây, lo gì Huyền Thiên tông không thể!”

Bên trong mấy túp lều còn lại cũng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.

“Trời phù hộ Huyền Thiên tông ta!”

“Tiểu gia hỏa này, quả thực làm cho người yêu thích! Không uổng công lúc trước thất tổ kéo thân thể của Thiên Nhân Ngũ Suy nhập thế để bảo vệ người này.”

“Ha ha, nói đi nói lại, thất tổ hắn có lời lớn rồi, Thiên Nhân Ngũ Suy mất đi, còn sống ít năm hơn đám người chúng ta, đoán chừng không bao lâu nữa, hắn cũng phải độ kiếp rồi, rất tốt, rất tốt...”

...

Sở Cuồng Nhân đứng ở trên đài cao, bạch y tuyệt thế, tay cầm Kiếm Lệnh, đạo vận kiếm chi tràn ngập quanh người, tay áo bay bay, phong thái rung động lòng người.

Hắn rất có cảm tình với Huyền Thiên tông.

Dù cho trước đó hắn từng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hiện tại nếu đã gánh vị trí chưởng môn này, thì hắn phải có trách nhiệm đưa Huyền Thiên tông phát dương quang đại!

“Bái kiến chưởng môn!”

“Bái kiến chưởng môn! !”

Một đám đệ tử Huyền Thiên tông quỳ một gối xuống, các trưởng lão cách đó không xa cũng khom mình hành lễ với Sở Cuồng Nhân: “Bái kiến chưởng môn!”

Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, sau đó thu hồi Kiếm Lệnh.

Đạo vận kiếm chi trên người tán đi, Kiếm Sơn nơi xa cũng bình tĩnh trở lại.

Đại biểu của các Thánh Nhân đạo thống như Thánh Địa Linh Hư, Thái Hư quan, Lôi âm Tự cũng tiến lên chúc mừng.

“Gặp qua Sở chưởng môn, có Sở chưởng môn ở đây, tin chắc Huyền Thiên tông sẽ càng thêm thịnh vượng.”

“Không tệ, Sở chưởng môn là người tài trong vạn người, Huyền Thiên tông muốn không hưng thịnh cũng không thể.”

“Chúc mừng Sở chưởng môn.”

“Ha ha, nếu sau này Sở chưởng môn có thời giờ rãnh rỗi, có thể đến Thái Hư quan chúng ta ngồi một chút, chúng ta thảo luận một chút về chuyện hợp tác, cùng phát triển.”

Đối mặt với lời chúc mừng của mọi người, Sở Cuồng Nhân nở nụ cười, đáp lại từng lời, tuy là non nớt, nhưng vẫn có phong phạm của một vị trưởng môn đạo thống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)