Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 191: Kiếm trận tứ quý giết chuẩn thánh, để ta cưỡi một lần được không?

Chương Trước Chương Tiếp

Mười hai thanh bảo kiếm bay lượn trên hư không, tạo thành một kiếm trận kinh người, từng luồng đạo vận cực kỳ huyền diệu rơi xuống từ trên cao, bao phủ khu vực với bán kính vài dặm, giam Khô Vân đạo nhân ở trong đó.

Kiếm Trận Tứ Quý tầng thứ hai, kiếm trận tháng mười hai!

“Đây là kiếm trận!”

“Tiểu tử tốt, không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi chỉ là một Chiến Vương, mặc dù có kiếm trận, lại có thể làm gì ta!”

“Phá cho ta!”

Khô Vân đạo nhân gầm nhẹ một tiếng, sau đó đưa tay tung ra một luồng đạo vận âm u bá đạo, ngọn lửa màu đen mạnh mẽ lao ra bốn phía.

Nhưng khi gặp sự chuyển động đạo vận của kiếm trận, một đạo kiếm khí lạnh thấu xương rít lên, giống như băng hàn trong trời đông giá rét thổi vào gió lạnh.

Dưỡi kiếm khí này, ngọn lửa màu đen kia lại liên tục bị tan rã.

“Đùa với lửa đúng không.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.

Trong kiếm trận, đạo vận thay đổi, mặt trời lại mọc lên, ánh sáng vẫn ở giữa, từng đạo từng đạo kiếm khí đan xen vào nhau hình thành một biển lửa nóng bỏng, thiêu đốt Khô Vân lão nhân đến mức mặt mày xám xịt.

“Đây là kiếm trận gì vậy? ! Lại lợi hại như thế!” Khô Vân lão nhân bị hù dọa, hắn gặp qua không ít trận pháp, nhưng chỉ là một Chiến Vương huy động kiếm trận mà chèn ép hắn tới mức này, hắn còn chưa gặp qua.

Giống như phân thân chi pháp kia, kiếm trận này, khiến hắn kinh ngạc.

Điều này vượt qua khả năng hiểu biết của hắn.

“Một kẻ Chiến Vương, sao có thể có thủ đoạn như vậy, rốt cuộc ngươi là ai!” Khô Vân lão nhân nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân bên ngoài kiếm trận, lớn tiếng chất vấn, trong mắt có hận thù và nghi hoặc nồng đậm.

“Ngươi đoán xem.” Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.

Tâm hắn vừa động, trong kiếm trận, đạo vận chuyển động, vô số kiếm khí đan vào nhai hình thành cảnh tượng bốn mùa thay đổi, không ngừng đánh về phía Khô Vân lão nhân.

Có khi như mưa xuân, kiếm khí im ắng, khó lòng phòng bị, như sấm mùa xuân nổ tung, hống hách kiêu ngạo, có khi thì nóng bức, liệt hỏa ngập trời.

Có khi giống như gió thu đìu hiu, ẩn chứa trong kiếm khí là một loại suy nghĩ phiền muộn nào đó, cũng có khi như gió lạnh, lạnh đến thấu xương vô tình...

Bốn mùa thay đổi, hàng vạn cảnh sắc của thiên nhiên được bao gồm bên trong một kiếm trận.

Khô Vân đạo nhân dù là Chuẩn Thánh, nhưng dưới sự tấn công liên tiếp của kiếm trận vẫn vô cùng chật vật, vết thương cũng đang không ngừng tăng thêm.

“Ta sẽ chết?”

“Ta, ta sẽ chết trong tay một Chiến Vương?”

Khô Vân đạo nhân nói đến đây, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, làm sao cũng không nghĩ đến một Chiến Vương quá trẻ tuổi, vậy mà lại có thể nắm giữ lực chiến giết Chuẩn Thánh? !

Chuyện này thật sự là không thể nào!

“Người này, đến cùng là ai? !”

Khô Vân đạo nhân nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân mặc bạch y kia, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia ánh sáng: “Ngươi là Sở Cuồng Nhân! !”

“Ha, đoán được rồi, cũng không tính quá đần.”

Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.

“Ta nên đoán ra sớm hơn, nắm giữ lực chiến như vậy, am hiểu kiếm đạo, tướng mạo, khí chất siêu phàm thoát tục, còn có thanh kiếm có hình dáng như bạch ngọc trên người ngươi, kiếm khí bất phàm, ngươi chính là Sở Cuồng Nhân!”

Khô Vân đạo nhân cắn răng nghiến lợi nói ra.

“Đoán được rồi, vậy thì an tâm đi chết đi.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói, tâm vừa động, kiếm trận thay đổi đến cực điểm.

Một luồng kiếm chi đạo vận vô cùng mênh mông chuyển động, kiếm ảnh bên trong kiếm trận hóa thành một hình ảnh màu sắc rực rỡ, ẩn chứa trong đó là sự thay đổi của bốn mùa, sức mạnh to lớn của hàng vạn hiện tượng tự nhiên, chém về phía Khô Vân đạo nhân ở giữa bầu trời.

Dưới một kiếm này, Khô Vân đạo nhân vốn đã chồng chất vết thương không còn sức để chống cự, chỉ kịp phát ra một tiếng hét thê thảm, sau đó cả người bị kiếm khí này xé rách, vỡ nát!

Dù là thân thể Chuẩn Thánh, cũng khó cản được luồng sức mạnh vô thượng này!

“Thu!”

Sở Cuồng Nhân vỗ vỏ kiếm, mười hai thanh bảo kiếm lần lượt trở về.

Uy lực của Kiếm Trận Tứ Quý này còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của hắn, mà đây chỉ là cảnh giới thứ hai, đằng sau còn có 24 tiết khí (*), ba trăm sáu mươi lăm ngày, một khi bố trí, sẽ có thể mạnh đến mức nào?

(*): 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời

Hắn đi đến trước thi thể của Khô Vân đạo nhân, nhặt Càn Khôn giới trên mặt đất lên, cảm nhận một chút, sau đó ném vào Càn Khôn giới.

“Thánh Điện Tử Vong, đến tột cùng là thế lực gì? Tại sao ta ở trong tinh vực Thanh Long nhưng lại chưa bao giờ nghe tới?”

Sở Cuồng Nhân lầm bầm.

Sau đó, hắn nghĩ tới lời Huyền Thiên tam tổ đã nói với hắn trước đó vài ngày: “ Những điều không thể biết, những nơi không thể biết... Chẳng lẽ Thánh Điện Tử Vong lại chính là một trong những nơi không thể biết?”

Vì đó là chỗ không thể biết được, vậy thì tất nhiên tu sĩ tầm thường sẽ không biết, mà hắn chưa nghe nói cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.

Sở Cuồng Nhân đưa tay thi triển Thao Thiết pháp, luyện hóa thi thể mà đối phương để lại, quả thật là chết cũng không được buông tha.

Nghiền xương thành tro, hắn cũng không độc ác như vậy.

Bất Tử Thần Hoàng đi đến bên cạnh Sở Cuồng Nhân, đột nhiên nói: “Mẫu thân, mẫu thân, ngươi thật lợi hại.”

“Cái đó là... Cái gì, ngươi kêu ta là gì?”

Bất Tử Thần Hoàng ngoẹo đầu: “Mẫu thân.”

Giọng nói của nàng như tiểu nữ hài bảy tám tuổi, nghe vào rất ngọt ngào, êm tai, nhưng lúc này, đầu Sở Cuồng Nhân lại đầy hắc tuyến.

“Đừng gọi ta là mẫu thân.”

“Hả, mẫu thân, ngươi không cần ta nữa sao?”

Giọng nói của Bất Tử Thần Hoàng mang theo mấy phần nghẹn ngào, trong trí nhớ truyền thừa của nàng, người ấp trứng của mình cũng là mẫu thân.

Sở Cuồng Nhân ấp trứng cho nàng, không phải mẫu thân thì là ai?

“Cũng không phải là không cần ngươi, nhưng ngươi không thể gọi ta là mẫu thân, gọi ca ca, ừm, vậy thì gọi ta là ca ca đi.” Sở Cuồng Nhân nói.

“Ca ca?”

“Đúng.”

“Vậy được rồi, mẫu thân ca ca.”

“Gọi ca ca, đừng thêm hai chữ mẫu thân!” Nói một phen, cuối cùng Sở Cuồng Nhân cũng uốn nắn được cách mà Bất Tử Thần Hoàng gọi mình.

“Tốt, bây giờ chúng ta trở về Huyền Thiên tông đi.”

“Huyền Thiên tông ở đâu?”

“ Chỉ cần đi theo ta là được.”

Bỗng nhiên, Sở Cuồng Nhân nhìn về phía Thần Hoàng, trong mắt mang theo một chút mong đợi: “Cái kia, Thần Hoàng, chúng ta thương lượng được không.”

“Ca ca, mời nói.”

“Cho ta cưỡi ngươi một lần, được không?”

Sở Cuồng Nhân đột nhiên nhớ tới, thường thường một số cao nhân trong giới tu hành đều có vật cưỡi, cái gì mà Tiên Hạc, lão hổ, sư tử đều có đủ.

Hay là bản thân cũng một một vật cưỡi để thử một chút.

Mà có vật cưỡi nào, có thể so sánh với Thần Hoàng, vật cưỡi tương đương với BMW chứ?

“Đương nhiên là có thể.”

Thần Hoàng hạ thấp cơ thể, ra hiệu Sở Cuồng Nhân leo lên.

Mệnh cách Thần Thú cao quý, phần lớn đều rất kiêu ngạo, khó thuần phục, cho dù là Đại Đế Cổ Đại muốn bắt một con Thần Thú làm thú cưỡi cũng là chuyện rất khó.

Nhưng đối với Thần Hoàng mà nói, Sở Cuồng Nhân không giống vậy.

Tuy gọi hắn là ca ca, nhưng có thể là cách nàng cư xử như thể đã xem đối phương như mẫu thân của mình, mẫu thân muốn cưỡi nàng, cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Sở Cuồng Nhân hưng phấn nhảy lên trên lưng Thần Hoàng, lông xù, ấm áp, so với việc ngồi ở phía trên thảm điện vào giữa mùa đông còn dễ chịu hơn.

“Ca ca giữ chặt.”

Thần Hoàng nói xong, sau đó hai cánh khẽ vỗ, bay lên không trung.

...

Bên trong Huyền Thiên tông, thế lực khắp nơi đi vào, bọn họ đều bị Huyền Kỳ Tôn Giả mời tới, đến đây xem lễ.

Trong số đó, cũng bao gồm các đại Thánh Nhân đạo thống, Chí Tôn đạo thống ở tinh vực Thanh Long, đều là nhân vật có mặt mũi.

Mà trước khi làm lễ, Thần Hoàng xuất thế, dị tượng Vạn Điểu Triều Hoàng cũng khiến không ít người ở nơi này khiếp sợ.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người thảo luận sự kiện này.

Nhưng mà so với những chuyện này, lúc này sắc mặt Huyền Kỳ Tôn Giả lại không dễ nhìn lắm, chửi mắng một trận với la bàn truyền tin.

“Cuồng Nhân, hôm nay cũng là ngày mà ngươi tiếp quản, người của các đại đạo thống đều tới, ngươi chạy đi đâu rồi, còn không mau trở về.”

“Sư tôn, ta có việc gấp, đang trên đường đến, ngươi giúp ta trì hoãn một lát.” Sở Cuồng Nhân nói.

Huyền Kỳ Tôn Giả tắt la bàn truyền tin, thầm nói: “Tiểu tử thúi này, càng ngày càng không khiến người ta bớt lo.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)