Cơ duyên trong Kiếm Lâu bị Sở Cuồng Nhân đoạt được, các kiếm tu khác bị đả kích đến thương tích đầy mình, thậm chí có vài người còn không có hào hứng luyện kiếm nữa.
Quá thảm rồi.
So sánh với Sở Cuồng Nhân, bọn họ còn luyện kiếm gì chứ!
Ngoại trừ một vài người ở lại Tàng Kiếm Hạp quan sát kiếm ngân ở các nơi, phần lớn kiếm tu, bao gồm một núi một tông hai nhà đều rời đi.
“Tiền lão bản, sau này chúng ta còn gặp lại.”
“Sở đạo hữu, đi thong thả.”
Tiền Phú Quý cười ha ha một tiếng, mấy ngày nay, ông ta và Sở Cuồng Nhân tiếp xúc không ít, mặc dù không tính là bằng hữu, nhưng quan hệ khá tốt.
Nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân rời đi, Tiền Phú Quý cười nói: “Lần này tới Tàng Kiếm Hạp quả nhiên không lỗ, mua bán này quá đáng giá.”
Sau lưng Tiền Phú Quý xuất hiện một bóng xanh, “Lão bản, mấy ngày nay ngươi vẫn luôn tiếp xúc với Sở Cuồng Nhân, là muốn kết giao với hắn sao?”
“Nói nhảm.”
“Vậy vì sao ngươi không quan minh chính đại nói ra thân phận của mình.”
“Sao ngươi lại không hiểu chứ, kết giao bằng hữu, quý ở tấm lòng.”
Bóng xanh kia liếc mắt, “Lão bản, ngươi cũng đi kết giao với người ta, chính ngươi rõ ràng, không phải nhìn trúng thân phận, thiên phú và tiềm lực của người ta sao? Còn không biết xấu hổ nói quý ở tấm lòng, quá giả đi.”
“Im miệng, ta là lão bản của ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng.”
“Đúng đúng, lão bản nói đúng.”
Bóng xanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói theo Tiền Phú Quý.
Tiền Phú Quý nhìn bóng lưng Sở Cuồng Nhân đi xa, vuốt cái nhẫn bạch ngọc trên ngón tay, “Đại tranh chi thế, phải đầu tư thêm cơ hội, mà Sở Cuồng Nhân, tuyệt đối là đầu tư đáng giá nhất.”
“Tạo quan hệ với hắn, sẽ không sai.”
...
“Cái gì, đế kinh? !”
Trên Tiên Chu, Huyền Thiên tam tổ nghe được cơ duyên trên Kiếm Lâu là một bản truyền thừa Đế giả, không khỏi kinh hô một tiếng.
Đế kinh, thứ này quá trân quý.
Ngay cả Thánh Nhân gặp cũng sẽ đỏ mắt.
“May mắn, ngươi không nói ra, nếu không trời mới biết ba lão gia hỏa kia có phát động đạo thống chi chiến để tranh đoạt hay không.”
“Đế kinh, thứ này quá dọa người.”
Huyền Thiên tam tổ có chút may mắn nói.
“Cuồng Nhân, khí vận của ngươi thâm hậu, nhưng đế kinh là chuyện rất quan trọng, ngươi không thể nói ra, nếu không, chỉ sợ Huyền Thiên tông cũng khó bảo vệ ngươi.” Huyền Thiên tam tổ ngưng trọng nói với Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, trong lòng hơi động.
Phải biết, phía sau hắn có ba đạo thống Thánh Nhân làm bối cảnh, vậy mà ngay cả bọn họ cũng không bảo vệ dược Sở Cuồng Nhân.
Như vậy sẽ phải đối mặt với lực lượng nào?
“Cuồng Nhân, thế giới này không đơn giản giống như mặt ngoài, đạo thống Thánh Nhân đạo cũng không phải thế lực mạnh nhất, trên đời này có rất nhiều chuyện không rõ, rất nhiều nơi không biết a.”
Huyền Thiên tam tổ mang theo thâm ý nói.
“Chuyện không rõ, nơi không biết...” Sở Cuồng Nhân thầm nói một tiếng, sau đó gật nhẹ đầu, “Ta hiểu.”
“Ừm, vậy ngươi lĩnh hội đế kinh thật tốt đi, tranh thủ tương lai trở thành Đế giả, như vậy mới không sợ bất cứ kẻ nào.”
“Cẩn tuân tam tổ dạy bảo.”
Rất nhanh, mọi người đã trở lại Huyền Thiên tông.
Huyền Kỳ Tôn Giả biết Sở Cuồng Nhân đạt được cơ duyên trong Kiếm Lâu, vô cùng vui mừng, “Ta đã biết Cuồng Nhân nhất định sẽ làm được mà.”
“Cơ duyên trong Kiếm Lâu, ngoại trừ Cuồng Nhân, không ai có thể lấy dược.”
Như Yên trưởng lão ở một bên cười nói.
“Đúng rồi, cơ duyên kia là cái gì?”
Có trưởng lão hiếu kỳ hỏi.
Lúc này, trong hư không truyền đến giọng nói của Huyền Thiên tam tổ, “Chuyện liên quan tới cơ duyên trong Kiếm Lâu, bất kỳ ai cũng không được hỏi đến!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ do dự.
Sở Cuồng Nhân cười xin lỗi mọi người.
“Thủ tịch không cần suy nghĩ nhiều, nếu Thánh Nhân đã lên tiếng, tự nhiên chúng ta sẽ tuân theo, cơ duyên kia, chúng ta sẽ không hỏi lại nữa.”
“Ừm, không sai, cơ duyên quý giá, khiến người khác ngấp nghé sẽ không tốt, càng ít người biết càng tốt.”
Mấy vị trưởng lão đều tỏ ra vẻ đã hiểu.
“Được rồi, Cuồng Nhân, chuyện này đến Kiếm Lâu khổ cực rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, nửa tháng sau ngươi phải tham gia đại điển truyền vị nữa.”
“Vâng, cái gì?” Sở Cuồng Nhân vừa muốn rời đi, nhưng đột nhiên lấy lại tinh thần, hỏi: “Cái gì mà đại điển truyền vị?”
“Đương nhiên là đại điển truyền vị cho ngươi tiếp nhận vị trí chưởng môn rồi.”
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, lúc này mới nhớ tới, “Sư tôn, ngươi không suy nghĩ lại một chút, ngươi nhìn các trưởng lão đang ngồi đây đi, có người nào không phù hợp hơn ta chứ? Ngươi chọn một người trong số bọn họ không được sao?”
“Ấy, thủ tịch, ngươi không thể nói lung tung được, trừ ngươi ra, không ai có tư cách tiếp nhận vị trí trưởng môn này.”
“Đúng vậy, nhất định phải là ngươi mới được.”
“Cuồng Nhân, ngươi nhận lấy đi.”
Mấy vị trưởng lão cười ha ha nói, lại không có ai phản đối.
Sở Cuồng Nhân khóc không ra nước mắt, các ngươi tin tưởng ta như vậy sao?
“Cuồng Nhân, ngươi nhìn đi, tất cả trưởng lão đều nhất trí tán đồng, vị trí chưởng môn này, trừ ngươi ra, không còn ai khác, ngươi nhận lấy đi, bây giờ vi sư đã là Chuẩn Thánh, cần ẩn cư về hậu trường, tích lũy nội tình thành thánh.”
Huyền Kỳ Tôn Giả vỗ bả vai Sở Cuồng Nhân, “Ngươi không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của ngươi, chuyện quản lý đã có mấy vị trưởng lão giúp ngươi xử lý, ngươi chỉ cần quyết định một số chuyện là được.”
“Lúc khác, ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ, không cần làm cái gì, nhớ năm đó, vi sư cũng là như thế.”
Huyền Kỳ Tôn Giả nói kinh nghiệm của mình cho Sở Cuồng Nhân nghe, khóe miệng mấy vị trưởng lão co giật, hận không thể đánh một bàn tay qua.
Móa nó, ngươi làm chưởng môn như vậy thật sảng khoái a.
Nhưng mấy người chúng ta lại mệt đến ngất ngưởng.
“Được, sư tôn, đồ nhi hiểu rồi.”
Sở Cuồng Nhân thấy vẻ mặt mấy vị trưởng lão, bao gồm Như Yên trưởng lão xinh đẹp như hoa đã sắp đen như đáy nồi, liền vội vàng cắt đứt lời nói của Huyền Kỳ Tôn Giả.
Chậm một bước nữa, hắn sợ sư tôn của mình sẽ bị đánh chết.
“Nghĩ thông suốt là tốt rồi, thật ra vị trí chưởng môn này rất dễ làm.” Huyền Kỳ Tôn Giả hài lòng cười một tiếng, vẫn còn đang trêu đùa mấy vị trưởng lão.
“Cuồng Nhân, ngươi về trước đi, chúng ta và sư tôn ngươi bàn bạc về đại điển truyền vị một chút.” Như Yên trưởng lão ôn nhu cười nói.
“Vâng.”
Sở Cuồng Nhân cảm thấy có chút tê cả da đầu, cho Huyền Kỳ Tôn Giả ánh mắt tự cầu phúc đi, sau đó khom người lui xuống.
Lúc rời đi, Sở Cuồng Nhân còn tri kỉ đóng chặt cửa cung điện cho bọn họ.
Sau đó liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
“Đại điển truyền vị còn chưa nói xong, làm sao... A, Tứ trưởng lão, ngươi làm sao vậy, sao lại đánh ta.”
“Móa nó, các ngươi làm gì đấy?”
“Bỏ mặc vị trí chưởng môn đúng không, còn truyền kinh nghiệm đúng không...”
“Huyền Kỳ khốn khiếp, ngươi có biết mấy năm nay lão tử quản chuyện Nội Vụ đường đã rụng bao nhiêu tóc không, ngươi lại rất vui đó.”
“Đánh hắn!”
“Này này, dừng tay.”
“Như Yên trưởng lão, ta sai rồi, đừng bóp... Tê...”
“Cuồng Nhân, nhanh cứu vi sư!”
Bên ngoài cửa cung điện, Sở Cuồng Nhân rùng mình một cái, sau đó khom người nói với cửa lớn cung điện: “Sư tôn, đồ nhi bất hiếu, không giúp được ngươi.”
Hắn thở dài, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.
Trở lại Đạo Cung.
Lam Vũ và Tiểu Băng đang đánh giá một bộ y phục.
“Nha, các ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Công tử, ngươi trở về rồi, đây là y phục Nội Vụ đường vừa mới đưa tới, để ngươi mặc trong đại điển truyền vị.”
Tiểu Băng ôm y phục đi lên phía trước nói.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, khá lắm, tất cả chất liệu may y phục đều là loại thượng đẳng, đoán chừng một bộ y phục này có thể so với một triệu linh thạch đấy.