“Hắn thành công trèo lên đỉnh!”
“Bên trong Kiếm Lâu, rốt cuộc là cơ duyên thế nào?”
“Sở Cuồng Nhân thật khiến người ta kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, không ai có thể trèo lên đỉnh Kiếm Lâu, nhưng hắn lại thành công!”
“Làm sao hắn làm được?”
Mấy vị Thánh Nhân trở nên khiếp sợ.
Mà trên mặt Huyền Thiên tam tổ tràn đầy hưng phấn, “Ha ha, không hổ là thủ tịch của Huyền Thiên tông ta, quả nhiên có thể làm chuyện mà người khác không thể làm được!”
Các Thánh Nhân còn lại thấy thế, trong lòng không khỏi ghen ghét.
Bọn họ hận không thể khiến cho Sở Cuồng Nhân trở thành người trong đạo thống mình.
Bên trong Kiếm Lâu, tầng năm mươi.
Sở Cuồng Nhân đi vào tầng năm mươi, quang cảnh trước mặt thay đổi, xuất hiện trước mắt hắn lại là một hồ nước.
Bên bờ hồ có một nam tử khoác áo tơi đang câu cá.
Sở Cuồng Nhân chậm rãi đi lên trước, dùng Động Tất Chi Nhãn tra tin tức của đối phương, vừa xem xét, trong lòng hắn liền chấn động.
“Minh Tâm Đại Đế, Thượng Cổ Đế giả hai mươi hai vạn năm trước, trạng thái trước mắt là đế niệm chi thể, am hiểu kiếm đạo, tu hành...”
Bởi vì tu vi của Sở Cuồng Nhân, cho nên Động Tất Chi Nhãn không thể phân tích được nhiều tin tức của vị Đế giả này.
Nhưng như vậy đã khiến hắn vô cùng khiếp sợ rồi.
Tính cả lúc trước gặp phân thân của Ngạo Mạn Ma Đế, Minh Tâm Đại Đế trước mặt này là vị Đế giả thứ hai mà hắn đã gặp.
Sở Cuồng Nhân trầm mặc đứng sau lưng đối phương, không hề lên tiếng.
Một người ngồi câu cá, một người đứng bất động phía sau.
Qua một lúc lâu.
“Tiểu gia hỏa, vì sao ngươi lại không nói lời nào?”
Minh Tâm Đại Đế có chút ngồi không yên, tò mò hỏi.
Không phải nên hỏi ông ta là ai trước sao?
Nhưng Sở Cuồng Nhân thì tốt rồi, đi tới đây lại không nói lời nào, tuyệt đối không cảm thấy tình cảnh của mình đáng lo lắng.
“Tiền bối đang câu cá, vãn bối không dám quấy nhiễu.”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Nghe vậy, Minh Tâm Đại Đế sửng sốt một chút.
Thì ra là vậy?
Vì chuyện này mà đứng ở phía sau không nói?
“Ha ha, tiểu tử thú vị.” Minh Tâm Đại Đế cười một tiếng, sau đó đứng dậy lấy áo tơi và mũ rộng vành xuống, lộ ra khuôn mặt.
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc.
Bởi vì tượng mạo của Minh Tâm Đại Đế trước mặt, lại giống bạch y nam tử đã giao thủ với hắn trên bảng hiệu của Kiếm Lâu như đúc.
Quả nhiên, Minh Tâm Đại Đế chính là chủ nhân của Kiếm Lâu.
Mà hôm đó người vượt ngang vô tận năm tháng luận đạo với hắn không phải Thánh Nhân, mà là một vị Đại Đế!
“Tiểu gia hỏa, ngươi biết ta là ai không?”
“Là chủ nhân của Kiếm Lâu.”
“Không sai, đúng là Kiếm Lâu do ta lưu lại, mà ta chính là Đế giả đã chứng đạo thời kì Thượng Cổ, ta là... Minh Tâm Đại Đế!”
Sở Cuồng Nhân khom mình hành lễ, “Bái kiến Đại Đế.”
Minh Tâm Đại Đế ngây ngẩn cả người.
Tại sao tên tiểu bối hậu nhân này nghe thấy mình là Đại Đế, lại không chấn kinh, đạo tâm này cũng quá tốt đi.
Ông ta không biết, Sở Cuồng Nhân đã sớm biết thân phận của ông ta rồi.
“Có thể đi tới tầng năm mươi Kiếm Lâu, nói rõ ngươi đã có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta.” Minh Tâm Đại Đế cười nhạt nói, ông ấy phất tay, trước mặt Sở Cuồng Nhân liền xuất hiện một bản kinh thư phong cách cổ xưa.
Trong nháy mắt kinh thư xuất hiện, từng đợt đạo vận huyền diệu lưu chuyển, một cỗ uy áp đế đạo mênh mông từ trong đó đổ xuống.
“Đây là... Đế kinh!”
“Ha, ánh mắt của tiểu gia hỏa không tầm thường, lại nói, từ trên người ngươi, ta cũng cảm nhận được một loại đạo vận đế đạo hoàn toàn khác biệt với ta, có phải ngươi đã lấy được truyền thừa của một vị Đế giả khác không?”
“Không dám giấu diếm, đúng là vãn bối đã lấy được một bản đế kinh.”
Sở Cuồng Nhân nói, chính là Trường Sinh Đế Kinh.
Nhưng đó là hắn rút thưởng được.
“Ha, vị đại đế nào, có thể nói cho ta nghe một chút không.”
Sở Cuồng Nhân trầm ngâm một chút, “Trường Sinh Đại Đế.”
Minh Tâm Đại Đế nghe vậy, nghĩ một lát, sau đó ánh mắt lộ ra một vệt kinh ngạc, “Trường Sinh Đại Đế, không ngờ lại là hắn.”
“Đại Đế nhận biết?” Sở Cuồng Nhân cũng kinh ngạc.
Đây chính là hắn rút thưởng có được a.
Chẳng lẽ, thật sự có Trường Sinh Đại Đế sao?
“Không biết, nhưng từng gặp trên điển tịch, là một vị Đại Đế thời kì Viễn Cổ, không ngờ ngươi lại lấy được truyền thừa của hắn.”
Đối với Minh Tâm Đại Đế mà nói, thời kì Viễn Cổ cũng là một thời kì vô cùng cổ lão.
Ông ấy cũng chỉ nhìn thấy trên ghi chép điển tịch mà thôi.
“Thì ra là thế.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, chẳng lẽ phần thưởng rút được cũng có liên quan đến thế giới này?
Sau này có cơ hội, phải nghiên cứu một chút.
“Một người có hai bản đế kinh, khí vận của ngươi đúng là không tầm thường.” Minh Tâm Đại Đế tấm tắc nói.
Sau đó, ông ta giao đế kinh cho Sở Cuồng Nhân.
“Ngoại trừ đế kinh, Kiếm Lâu cũng là một bảo vật, cũng đưa cho ngươi đi.” Minh Tâm Đại Đế nói.
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Kiếm Lâu đúng là một kiện bảo vật, không nói cái khác, chỉ mấy bích hoạ ghi lại Thánh Nhân pháp kia cũng khiến các đạo thống Thánh Nhân vì đó đỏ mắt rồi, đừng nói đến đủ loại tác dụng trong đó.
“Đa tạ Đại Đế, đúng rồi, vãn bối có một vấn đề, chính là người đang đứng trước mặt ta, không phải bản thể của ngài đi.”
“Tiểu gia hỏa, ngươi đoán không sai, hiện tại, ở trước mặt ngươi, ta chỉ là một luồng đế niệm mà thôi.” Minh Tâm Đại Đế nói.
“Vậy bản thể của Đại Đế ở đâu? Chẳng lẽ đã vẫn lạc?”
“Ngươi nằm mơ đi, lão tử còn sống thật tốt đấy.” Minh Tâm Đại Đế liếc mắt, tức giận nói.
Sở Cuồng Nhân gãi đầu một cái, “Là vãn bối đường đột.”
“Ta ở đâu, hoặc là nói, đám Đế giả được ghi lại trong điển tịch ở đâu, điểm này, ta không thể nói cho ngươi được.”
“Đợi ngươi thành đế, tự nhiên sẽ biết được.”
Minh Tâm Đại Đế nói xong, sau đó luồng đế niệm bắt đầu tan rã.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, khom mình hành lễ, “Cung tiễn Đại Đế.”
“Ha ha, tiểu gia hỏa, thiên phú của ngươi rất tốt, chờ mong một ngày chúng ta sẽ gặp lại, ta xem trọng ngươi.” Minh Tâm Đại Đế cười nói.
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra vẻ do dự.
Hôm nay gặp mặt Minh Tâm Đại Đế, hắn có được ích lợi không nhỏ, ngoại trừ đế kinh, Kiếm Lâu ra, còn biết được một bí mật kinh thiên!
Đó chính là, có lẽ đám Cổ Chi Đại Đế trong điển tịch chưa chết, mà đang ở một nơi nào đó.
“Loại bí ẩn kia không phải bây giờ ta có thể chạm đến.”
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Sau khi luồng đế niệm kia tiêu tán về sau, hồ nước đột nhiên chấn động, chỉ thấy cần câu đối phương lưu lại nhẹ nhàng rung một cái, bỗng nhiên trong hồ nước có một đầu toàn thân đen nhánh bay ra... Giao Long!
Đầu Giao Long này dài đến một trăm trượng, trên người có vảy màu đen, một cỗ sát khí kinh khủng tràn ngập thiên địa.
Giao Long lăn lộn trên không trung, phát ra tiếng gào thét, nhìn kỹ sẽ phát hiện miệng của nó có một sợi bạc.
Một đầu của sợi bạc chính là cần cầu trước mặt Sở Cuồng Nhân.
“Móa nó, Minh Tâm Đại Đế đang câu Giao Long!”
Sở Cuồng Nhân mộng.
Người khác câu cá, Đại Đế câu Giao Long?
Tỉ mỉ nghĩ lại, hình như cũng không có gì.
Nhưng bây giờ đầu Giao Long này đang hung tợn nhìn hắn!
“Đúng rồi, biện pháp chưởng khống Kiếm Lâu ở trong cơ thể Giao Long, tiểu gia hỏa, đây coi như khảo nghiệm cuối cùng ta dành cho ngươi đi.”
Giọng nói của Minh Tâm Đại Đế lại lần nữa vang lên.
Chính là một tia đế niệm cuối cùng còn sót lại trên cần câu.
“Đại Đế, ngươi hố ta a!” Sở Cuồng Nhân nhìn Giao Long đang vọt về phía hắn, khóc không ra nước mắt nói.