Bắt Đầu Mười Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 180: Lải nhải phiền người chết, cuồng nhân khá nhân từ

Chương Trước Chương Tiếp

Kiếm Lâu mở ra, Kiếm Khí ngút trời, Thánh Nhân sau lưng một núi một tông hai nhà xuất thủ, bố hạ cấm chế khiến ngoại nhân khó có thể tới gần.

Sau đó không lâu, các đệ tử của các đạo thống Thánh Nhân đi vào.

Đi đầu chính là người của Mộ Dung gia, chỉ thấy Mộ Dung Vũ dẫn theo mấy người có tư cách của Mộ Dung Gia cùng nhau đi vào Kiếm Lâu.

Sau đó chính là Lệnh Hồ gia, Phong Vân sơn...

Sở Cuồng Nhân mang theo mấy người Nam Cung Hoàng đến đây.

Bọn họ đến hấp dẫn ánh mắt của không ít người, phần lớn đều nhìn Sở Cuồng Nhân dẫn đầu đội ngũ này.

Trước mấy ngày, hai phần ba kiếm khí của Sở Cuồng Nhân trảm Chí Tôn, chuyện này đã sớm truyền ra, tạo nên một trận oanh động trong Tàng Kiếm Hạp.

Thiên kiêu của đại đạo thống đều vô cùng hiếu kỳ.

“Người này chính là Sở Cuồng Nhân, người đứng đầu trên kiếm phổ!”

“Quả thật siêu phàm thoát tục.”

“Nghe đồn chiến lực của người này tuyệt luân, tuỳ tiện có thể trảm Chí Tôn, thậm chí là Vô Thượng Chí Tôn, xem ra là kình địch lớn nhất của chuyến này.”

Cũng có nữ tu nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, đôi mắt đẹp liên tục lóe lên dị sắc, nhất thời cảm thấy nam tử bên cạnh đều không đáng nhìn.

Ở phía Phong Vân sơn, một vị kiếm khách ôm kiếm, mặc áo vải giày vải nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo một cỗ chiến ý.

Sở Cuồng Nhân chú ý tới ánh mắt này, cũng nhìn sang.

Nhưng khác biệt với ánh mắt tràn ngập chiến ý của kiếm khách mặc áo vải kia, ánh mắt của hắn vô cùng bình thản, chỉ nhìn thoáng qua một chút đã dời mắt.

“Ha, hắn khinh thường ta sao?”

Kiếm khách mặc áo vải nhướng mày một cái.

Không ít kiếm tu xung quanh chú ý tới tình cảnh này.

“A, Kiếm Phong Tử của Phong Vân sơn để mắt tới Sở Cuồng Nhân.”

“Thực lực của Kiếm Phong Tử không đơn giản, nghe đồn từng đã đánh bại mấy vị thiên kiêu cổ đại, si cuồng kiếm đạo, thực lực vô cùng khủng bố.”

“Trước khi Sở Cuồng Nhân chưa nhập thế, có kiếm tu thế hệ trước từng nói, trong đám người trẻ tuổi đồng lứa, kiếm đạo của người này có thể xưng đệ nhất.”

Mọi người bí mật trao đổi.

Kiếm Phong Tử, tên thật là Lăng Phong, là Thiếu Đế của Phong Vân sơn, trong một đám Thiếu Đế, thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào năm vị trí đầu.

Bởi vì si cuồng kiếm đạo, nóng lòng khiêu chiến cao thủ kiếm đạo, đến kiếm tu thế hệ trước cũng không buông tha, cho nên được mọi người gọi là Kiếm Phong Tử.

Sở Cuồng Nhân không có hứng thú với người gọi là Kiếm Phong Tử này.

Vừa rồi hắn dùng Động Tất Chi Nhãn quét một vòng, phát hiện không có thiên kiêu nào ở đây khiến hắn phải để ý một chút.

Ngược lại, trong đội ngũ của mình có chút khác thường.

“Mộ Dung, ngươi sao vậy?”

Sở Cuồng Nhân nhìn Mộ Dung Hiên hỏi, từ khi đi vào Kiếm Lâu, đối phương vẫn trốn trong đội ngũ, dường như không muốn đối mặt với người nào đó.

“Không có gì.” Mộ Dung Hiên lắc đầu.

“Nha, đây không phải Mộ Dung thiếu gia sao?”

Lúc này, trong đội ngũ của Mộ Dung gia truyền tới một giọng nói trêu đùa.

Một thanh niên đi ra, nhìn Mộ Dung Hiên, “Mộ Dung thiếu gia, nhiều năm không gặp, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở nơi hẻo lánh nào rồi, không nghĩ tới ngươi lại chạy đến Huyền Thiên tông.”

Sở Cuồng Nhân có chút ngoài ý muốn.

Không ngờ Mộ Dung Hiên lại có dây dưa với Mộ Dung thế gia.

“Mộ Dung Hải, ngươi muốn thế nào?”

Sắc mặt Mộ Dung Hiên khó coi nói.

“Không có gì, chỉ là muốn nói mấy câu với sư huynh đệ ngươi mà thôi, nhìn dáng vẻ của bọn họ, đoán chừng còn không biết ngươi do tiện tỳ của Mộ Dung gia sinh ra.” Mộ Dung Hải nghiền ngẫm nói.

Mà phía sau hắn ta, mấy người con cháu của Mộ Dung nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Hiên khó coi, dáng vẻ đều như xem kịch vui.

“Một vị thiếu gia do một tiện tỳ sinh ra, không sống được ở Mộ Dung gia, liền chạy tới Huyền Thiên tông làm Đạo Tử gì đó, lại nói Huyền Thiên tông các ngươi cũng thật là, một đồ bỏ đi cũng dám thu...”

Mộ Dung Hải đang nói, nhưng bỗng nhiên một cỗ đạo vận bàng bạc bạo phát bên cạnh, hắn ta biến sắc, thôi động đạo vận muốn chống cự.

Nhưng cỗ đạo vận dồi dào này hóa thành một tòa thần sơn, trong nháy mắt oanh nôt trên người hắn ta, lực lượng cuồng bạo đánh bay hắn ta ra ngoài một trăm trượng, lộn mười mấy vòng trên mặt đất, rồi đụng vào vách đá bên cạnh.

“Lải nhải như con ruồi vậy, thật phiền.” Sở Cuồng Nhân chậm rãi lắc ngón tay, đầu ngón tay còn lưu chuyển đạo vận khiến người ta sợ hãi, hiển nhiên vừa rồi là hắn ra tay.

“Sở Cuồng Nhân, ngươi làm càn!”

“Trước mặt Thánh Nhân, ngươi cũng dám động thủ? !”

“Đáng chết!”

Người của Mộ Dung gia lập tức trợn mắt nhìn Sở Cuồng Nhân.

Từng đợt đạo vận bạo phát, phóng về đối phương.

Chỉ thấy ánh mắt Sở Cuồng Nhân lạnh lẽo, một cỗ kiếm chi đạo vận còn kinh khủng ngập trời hơn bọn họ phun trào, giống như biển gầm, tách đạo vận của bọn họ ra, khiến sắc mặt mỗi vị con cháu của Mộ Dung gia đều trắng nhợt.

“Là các ngươi làm càn!”

“Mặc kệ Mộ Dung Hiên có khúc mắc gì với Mộ Dung gia, nhưng hiện tại hắn là Đạo Tử của Huyền Thiên tông ta! Chuyện này không thể nghi ngờ, các ngươi làm nhục hắn, chính là đang khiêu khích Huyền Thiên tông ta!”

“Dựa vào điểm này, không có oanh sát cũng hắn ngay tại chỗ đã là nể mặt Thánh Nhân Mộ Dung gia rồi.”

“Nếu còn không quản được miệng mình, ta nhất định giết!”

Lời nói của Sở Cuồng Nhân sắc bén như đao, ánh mắt như kiếm, nói đến mức đám người Mộ Dung gia á khẩu không trả lời được, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Mà mấy người Nam Cung Hoàng, Quân Di đứng bên cạnh Sở Cuồng Nhân, lạnh lùng nhìn đám người Mộ Dung gia, thái độ vô cùng rõ ràng.

Mộ Dung Hiên, không thể nhục, Huyền Thiên tông, càng không thể nhục!

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”

Lúc này, trong hư không truyền đến một giọng nói.

Tâm thần mọi người run lên.

Đây là Thánh Nhân!

“Người trẻ tuổi luôn thích nháo chút chuyện.”

“Ha, khiêu khích Huyền Thiên tông ta cũng là nháo chút chuyện?”

Lại hai giọng nói của Thánh Nhân vang lên.

Sở Cuồng Nhân biết giọng nói của một người, là Huyền Thiên tam tổ.

“Huyền Tam đạo hữu, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy cứu?”

“Hừ, ngươi phải may mắn vì Cuồng Nhân nhân từ, chỉ cho tên tiểu bối kia một bàn tay, nếu không ta đã chém hắn rồi.”

Huyền Thiên tam tổ hừ nhẹ một tiếng nói.

Mọi người nghe vậy, nhìn về phía Mộ Dung Hải ở nơi xa, bị một chưởng đánh vào vách đá, nửa chết nửa sống, không khỏi rùng mình một cái.

Ách, thật là nhân từ, chỉ đánh gần chết mà thôi.

Ong.

Lúc này, hư không run lên, cách đó không xa, kiếm khí mà Kiếm Lâu tán phát thu liễm, cánh cửa phủ bụi đã lâu của Kiếm Lâu kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Một cỗ đạo vận cổ lão mà sắc bén lan tràn ra.

Tất cả mọi người nhìn về phía Kiếm Lâu.

“Kiếm Lâu đã mở, để bọn họ đi vào đi.”

Giọng nói của Thánh Nhân lại lần nữa vang lên.

Sau đó, đám người của Phong Vân sơn đi vào đầu tiên, các đạo thống còn lại phái ra đại biểu cũng đi xuyên qua cấm chế mà Thánh Nhân bày ra.

Có thể đi vào Kiếm Lâu, chỉ có ba mươi người, một núi một tông hai nhà đều có năm người, mười danh ngạch còn lại phân phối cho các thế lực khác.

Nhưng hôm nay, lại có chút không giống.

Mọi người chú ý tới, Lệnh Hồ thế gia chỉ có bốn người tiến vào Kiếm Lâu, còn có một người, lại không biết tung tích.

“Đi thôi.”

Sở Cuồng Nhân vỗ bả vai Mộ Dung Hiên, nói: “Chuyện của ngươi sau này hãy nói, hiện tại chúng ta tiến vào Kiếm Lâu đi.”

“Vâng, đại sư huynh.” Mộ Dung Hiên gật đầu.

Đám người bọn họ đi về phía Kiếm Lâu.

Mà Huyền Thiên tông lại có sáu người tiến vào Kiếm Lâu.

Mọi người nghĩ đến Lệnh Hồ gia thiếu một cái danh ngạch, lại nhìn thấy Huyền Thiên tông nhiều thêm một cái danh ngạch, nhất thời có chút phỏng đoán.

“Chậc chậc, xem ra Lệnh Hồ gia có nhược điểm gì đó bị Huyền Thiên tông bắt được, thế mà cam nguyện từ bỏ một danh ngạch cho Huyền Thiên tông.”

“Thú vị, thú vị.”

“Năm nay không biết có người nào có thể trèo lên đỉnh Kiếm Lâu không...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)