Bên ngoài Kiếm Lâu, Sở Cuồng Nhân và kiếm khách vô danh lưu lại trên hai chữ Kiếm Lâu, đối kiếm cách thời không, đạo vận phóng ra ảnh hưởng tới toàn bộ Tàng Kiếm Hạp, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy một màn, đều vô cùng kinh hãi.
Một số cường giả kiếm tu trầm ngâm một lát, sau đó đi lên chào hỏi.
“Nghe đồn Huyền Thiên thủ tịch hơn người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường, tại hạ là Truy Nguyệt Kiếm đứng thứ sáu mươi mốt trên kiếm phổ, hữu lễ.”
“Ha ha, Huyền Thiên thủ tịch, tại hạ là Lý Chấn.”
“Huyền Thiên thủ tịch, chúng ta đã gặp nhau ở thành Bái Kiếm rồi.”
“Sở đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
Bên ngoài Kiếm Lâu, từng tu sĩ đến chào hỏi Sở Cuồng Nhân, vô cùng nhiệt tình, không nguyện ý buông tha cơ hội kết giao với Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân cười đáp lại, nho nhã lễ độ.
Hiển nhiên sớm đã thông thạo với cảnh này rồi.
Lúc này, một bóng người đi vào đám người.
Đó là một nam tử trung niên mặc trường bào hoa lệ, khác biệt với đám kiếm tu, trên người ông ta lại có hòa khí của thương nhân.
Ông ta cười nịnh nọt với Sở Cuồng Nhân: “Sở đạo hữu, căn cứ theo kinh nghiệm lúc trước của ta, mấy ngày nữa Kiếm Lâu mới mở ra, nếu Sở đạo hữu không chê, không bằng đến chỗ ta ở đi.”
“Các hạ là...”
“Tại hạ là Tiền Phú Quý, đã mở một gian tửu lâu danh kiếm trong Tàng Kiếm Hạp, chuyên cung cấp chỗ ăn ở cho các kiếm tu.”
“A.”
Sở Cuồng Nhân hơi kinh ngạc, “Vậy thì nghe theo Tiền đạo hữu đi.”
“Nào, chư vị đạo hữu của Huyền Thiên tông, mời đi theo ta.”
Tiền Phú Quý hô một tiếng, rồi đi phía trước dẫn đường.
Kiếm tu xung quanh thấy thế, không khỏi nghị luận.
“A, động tác của tên Tiền Phú Quý này thật nhanh, nhanh như vậy đã câu được Sở Cuồng Nhân rồi, không hổ là thương nhân.”
“Nói nhảm, Sở Cuồng Nhân là ai, người đứng đầu trên Bách Kiếm Phổ, nếu có thể tạo mối quan hệ hữu hảo với người này, trăm lợi không hại a.”
...
Tiền Phú Quý một đường giới thiệu phong cảnh trong Tàng Kiếm Hạp cho mấy người Sở Cuồng Nhân nghe, nhất là kiếm ngân nơi nào huyền diệu nhất, nơi nào kiếm ngân dễ lĩnh hội nhất, vô cùng quen thuộc với Tàng Kiếm Hạp.
“Tiền đạo hữu ở lại Tàng Kiếm Hạp này sao?”
“Cũng không phải, chỉ mở một gian tửu lâu ở đây, thuê mấy người trông giữ, nhưng mỗi lần Kiếm Lâu mở ra, cũng chính là lúc sinh ý náo nhiệt nhất, ta sẽ tự mình đến xem.”
“Dần dà cũng quen thuộc với Tàng Kiếm Hạp.”
Sở Cuồng Nhân giật mình, “Thì ra là thế.”
Đi vào tửu lâu do Tiền Phú Quý mở, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Đây đâu phải một gian tửu lâu.
Đây rõ ràng là một tòa vương cung a!
Từng tòa lầu các san sát nối tiếp nhau, chiếm diện tích rộng lớn, giống như Bạch Ngọc lâu mà lúc trước Sở Cuồng Nhân đã đi qua.
Ở chỗ này lại có một gian tửu lâu như thế, nhân lực vật lực phải tiêu hao tuyệt không phải bình thường, hơn nữa có thể giữ vững tòa tửu lâu này càng thêm khó khăn, không cẩn thận sẽ đưa tới họa sát thân.
Chỉ sợ Tiền Phú Quý cũng không đơn giản.
Sở Cuồng Nhân vận chuyển Động Tất Chi Nhãn, nhìn đối phương một chút.
“Tiền Phú Quý, chủ thương hội Phú Quý, nắm giữ mười phần trăm số lượng linh thạch dự trữ trong Thương Khung tinh, mua bán trải rộng bốn vực thương khung...”
Nhìn thấy tin tức Động Tất Chi Nhãn phản hồi, khóe miệng Sở Cuồng Nhân không khỏi co quắp hai lần, lại là chủ của thương hội Phú Quý...
Thương hội Phú Quý chính là cửa hàng lớn nhất trong Thương Khung tinh, mọi ngành mọi nghề, chỉ cần có thể kiếm được linh thạch, dường như đều có bóng dáng của bọn họ, mà chủ nhân phía sau là ai, từ xưa tới nay không có ai biết.
Nhưng bây giờ, một người như vậy đang đứng trước mặt hắn?
Không thể không nói, thật là trùng hợp.
Tiền Phú Quý an bài mấy gian phòng thượng hạng cho đám người Sở Cuồng Nhân, sau đó chỉ cần chậm rãi chờ Kiếm Lâu mở ra là được.
...
“Sở Cuồng Nhân, tại hạ Mộ Dung Phi Vũ, đến đây lĩnh giáo! !”
Hôm nay, bên ngoài tửu lâu Danh Kiếm truyền đến một giọng nói.
Chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu đen, tay cầm trường kiếm đang đứng bên ngoài tửu lâu Danh Kiếm, giọng nói truyền khắp tửu lâu.
các kiếm tu đều chú ý tới, vội vàng nhìn lại.
Lúc nghe thấy tên người đến, đều vô cùng kinh ngạc.
“Là ông ta, Mộ Dung Phi Vũ!”
“Ha, cái tên này thật quen thuộc, giống như vị Kiếm Tôn đứng thứ bảy mươi mốt trên kiếm phổ vậy, là người của Mộ Dung thế gia.”
“Mộ Dung thế gia tại Huyền Vũ vực, chính là một nhà trong câu nói một núi một tông hai nhà, Mộ Dung thế gia, có trò vui để xem rồi.”
Trong tửu lâu, kiếm tu đều đang nhìn xem chuyện này sẽ phát triển thế nào.
Mấy người Nam Cung Hoàng cũng nghe được giọng nói này, nhìn Mộ Dung Phi Vũ qua ngoài cửa dổ, trong mắt lộ ra vẻ không vui.
“Người kia là ai, cũng xứng khiêu chiến đại sư huynh?”
“Người đứng vị trí bảy mươi mốt trên Kiếm phổ, trời ạ, người kia cũng dám đến khiêu chiến người đứng đầu là Đại sư huynh, ai cho ông ta lá gan này vậy?”
“Không phải ai cũng biết đại sư huynh mạnh mẽ, phần lớn mọi người đều cho rằng đại sư huynh có thể đứng vị trí thứ nhất trên kiếm phổ, toàn là vì Côn Ngô đã dung hợp kiếm hồn, chiếm cứ ưu thế, cho nên mới bất mãn với đại sư huynh, chắc hẳn người này cũng là một trong số đó.”
Nam Cung Hoàng chậm rãi nói.
Bên cạnh hắn ta, Mộ Dung Hiên nhìn Mộ Dung Phi Vũ, trong mắt lướt qua một vệt dị sắc, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
“Ngươi sao vậy?”
Nam Cung Hoàng chú ý tới Mộ Dung Hiên không thích hợp, không khỏi bất ngờ.
“Không, không có gì.” Mộ Dung Hiên lắc đầu, hắn ta tiếp tục nói: “Thực lực của Mộ Dung Phi Vũ không tầm thường, nhiều năm trước đã tấn cấp Chí Tôn, tu hành Ly Hỏa Kiếm Quyết của Mộ Dung gia, đủ sức để cạn sông khô biển, cũng là một cao thủ của Mộ Dung gia.”
“Nhưng những thứ này không phải khó giải quyết nhất, khó giải quyết nhất chính là người sau lưng người này, Thiếu Đế Mộ Dung Vũ của Mộ Dung gia...”
Mộ Dung Hiên đang nói, chợt phát hiện đám người Nam Cung Hoàng đang kì quái nhìn mình, nhất thời ngừng lại, “Các ngươi sao vậy?”
“Mộ Dung Hiên, làm sao ngươi lại quen thuộc vợi Mộ Dung gia như vậy? Chờ một chút, ngươi cũng họ Mộ Dung, chẳng lẽ lại là...”
“Ta không có một chút quan hệ nào với Mộ Dung gia!”
Mộ Dung Hiên chém đinh chặt sắt nói.
“A.”
Mọi người ồ lên một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Mộ Dung Hiên lấy lại tinh thần, biết thái độ phủ nhận kiên quyết vừa mình có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Hắn ta lại nói: “Đây đều là chuyện trong giới kiếm đạo, chúng ta là kiếm tu, chẳng lẽ không cần hiểu rõ sao?”
“Chúng ta tại Thanh Long vực, Mộ Dung gia tại Huyền Vũ vực, ngăn cách quá xa, ai lại đi tìm hiểu rõ như vậy chứ?”
Quân Di thì thầm một tiếng.
“Mau nhìn, là Lam Vũ cô nương.” Nam Cung Hoàng nói.
Chỉ thấy Lam Vũ ôm một thanh kiếm, chậm rãi đi ra tửu lâu, đến trước mặt Mộ Dung Phi Vũ, thản nhiên nói: “Chính là ngươi khiêu chiến công tử?”
Mộ Dung Phi Vũ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong ngực Lam Vũ, ánh mắt lộ ra nhiệt huyết, “Là ta khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, cô nương, thanh kiếm trong ngực ngươi rất bất phàm, có thể cho ta xem một chút không?”
Lam Vũ lắc đầu, “Không thể, đây là bội kiếm của công tử.”
“Ha, Sở Cuồng Nhân đang ở đâu?”
“Công tử đang thanh tu, nhưng ngươi quá ồn, cho nên hắn bảo ta mang theo bội kiếm ra đây, nói ngươi có thể đón một kiếm của hắn, hắn liền hiện thân.”
“Nếu hắn không ở đây, làm sao có thể xuất kiếm? Chẳng lẽ đang đùa ta sao?” Mộ Dung Phi Vũ băng lãnh nói.
“Có thể xuất kiếm.”
Lam Vũ từ tốn nói.
Sau đó, chỉ thấy Côn Ngô nàng trong ngực khẽ run, keng một tiếng lộ ra một nửa thân kiếm như ngọc, một cỗ kiếm chi đạo vận kinh khủng tràn ngập.