Lục Yên sững sờ, “Lời này của Lam Vũ cô nương là có ý gì?”
“Ta biết chút tâm tư kia của ngươi, công tử không phải người ngươi có thể nhúng chàm, mặc kệ là địa vị, tướng mạo, điểm nào ngươi cũng không xứng với công tử, cho nên tốt nhất ngươi nên chú ý một chút.”
Lam Vũ lạnh lùng nói.
Lục Yên nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, nói: “Thân phận của Sở công tử cao quý, đương nhiên ta biết, nhưng thích một người là sai sao? Ta thích hắn, cho nên mới đối tốt với hắn mà thôi.”
“Ta không hiểu, tại sao Lam Vũ cô nương lại cho rằng ta có rắp tâm khác như vậy, ta biết, ngươi cũng thích Sở công tử, nhưng ngươi thích hắn, chẳng lẽ không cho phép những người khác thích hắn sao?”
Giọng nói của Lục Yên rất có lực, giống như đang đấu tranh vì tình cảm của mình.
Nhưng Lam Vũ nghe vậy, ánh mắt càng thêm băng lãnh, thời gian dần trôi qua, trên mặt bao trùm một tầng sương lạnh, “Im miệng, đừng ở đây khiến người ta buồn nôn nữa!”
“Thứ nhất, công tử là phò mã của Thanh Vân vương triều, chuyện này mọi người đều biết, hành động của ngươi là đối tốt với hắn sao? Ngươi không biết liêm sỉ câu dẫn người đã có vợ, còn ở chỗ này nói khoác mà không biết ngượng.”
“Thứ hai, ngươi thích công tử? Vậy Lệnh Hồ Đằng thì sao?”
Nhắc đến Lệnh Hồ Đằng, sắc mặt Lục Yên trắng nhợt.
“Nghe nói từ lúc Lệnh Hồ Đằng theo thúc phụ của hắn đến Lục Thủy Kiếm Tông, không được mấy ngày, ngươi và hắn đã dính cùng một chỗ, đúng là có thủ đoạn, hiện tại Lệnh Hồ Đằng không có ở đây, ngươi lại nhìn chằm chằm công tử đúng không?”
“Ngươi nghĩ công tử thành cái gì rồi? !”
“Là công cụ để ngươi leo lên sao? Tiện nhân!”
Đây cũng là chuyện Lam Vũ không thể chịu đựng được nhất.
Nàng kính Sở Cuồng Nhân như kính thần, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác dùng tên tuổi của hắn ra sử dụng, làm bẩn hắn? !
“Ngươi, ngươi dám mắng ta!” Trên mặt Lục Yên tràn đầy ngạc nhiên.
“Mắng ngươi? Ta còn đánh ngươi đó.”
Lam Vũ tiến lên một bước, nâng tay phải lên, bàn tay hạ xuống, bộp một tiếng, trực tiếp đánh đối phương ngã xuống đất.
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi quanh quẩn trước mặt công tử nữa, nếu không, không đơn giản chỉ là một bạt tai đâu.” Lam Vũ lạnh lùng nói.
Lục Yên nằm trên mặt đất, trên mặt tràn đầy oán hận.
Sau đó nàng ta nhìn thấy ai đó, oán hận trong mắt biến mất, trở nên điềm đạm đáng yêu, nhìn về phía sau Lam Vũ.
Lam Vũ có cảm giác, quay người nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân lạnh lùng đi tới.
“Công tử, ta tới đưa bánh ngọt cho ngươi, nhưng chẳng biết tại sao Lam Vũ cô nương lại đột nhiên động thủ đánh ta.” Lục Yên nức nở nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Sở Cuồng Nhân càng lạnh.
Lục Yên thấy thế, trong lòng mừng thầm, xem ra những ngày này nỗ lực của nàng ta vẫn hữu dụng, hiện tại nàng ta bị đánh, Sở Cuồng Nhân đau lòng đúng không? Nhìn vẻ mặt này của hắn, đoán chừng tiếp theo sẽ xử phạt Lam Vũ.
Nếu xử lí được Lam Vũ, còn sợ không câu dẫn được Sở Cuồng Nhân sao?
Nghĩ đến đây, Lục Yên càng thêm điềm đạm đáng yêu, cộng thêm gương mặt sưng đỏ kia, không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
“Công tử...”
“Lam Vũ, tay ngươi thế nào, có đau không?”
Sở Cuồng Nhân kéo tay Lam Vũ, đau lòng nói.
Lục Yên nằm dưới đất, vẻ mặt lập tức trở nên cứng ngắc.
Có lầm hay không? !
Ta mới là người bị đánh đó?
Trong mắt Lục Yên dần lộ ra sợ hãi, nàng ta phát hiện chuyện phát triển hoàn toàn không giống với suy nghĩ của nàng ta.
“Công tử, ta...” Lam Vũ muốn nói cái gì, muốn giải thích vì sao mình lại nhằm vào Lục Yên.
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói: “Ta đều biết.”
Hắn nhìn về phía Lục Yên, ánh mắt lạnh lùng, giống như nhìn một con giun con dế, thản nhiên nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần, bảo ngươi đừng đến gần ta, nhưng hiển nhiên, ngươi hoàn toàn không nghe lọt tai, nơi này là Lục Thủy Kiếm Tông, vậy thì để Lục Thủy tông chủ đến xử trí đi.”
Sau đó, Sở Cuồng Nhân quay người, dẫn theo Lam Vũ rời đi.
“Công tử, công tử, ta thật sự thích ngươi...”
“Ta nguyện làm nô tỳ phục thị ngươi...”
Lục Yên ở phía sau lớn tiếng nói, thậm chí muốn xông lên ôm lấy Sở Cuồng Nhân, nhưng lại bị một cỗ kiếm khí vô hình đánh bay ra ngoài.
Trên mặt nàng ta tràn đẩy vẻ không cam lòng nhìn theo bóng lưng của Sở Cuồng Nhân rời đi, “Vì sao vì sao ngươi lại không cho ta một cơ hội?”
“Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta không đáng để ngươi mỉm cười một cái sao?”
“Đáng giận, đáng giận! !”
Không lâu sau, Lục Thủy tông chủ đi vào.
Bà ta nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Lục Yên, thản nhiên nói: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Sở Cuồng Nhân không phải nam nhân ngươi có thể mơ ước.”
“Ngươi và hắn, khác nhau một trời một vực!”
“Chút thủ đoạn này của ngươi có tác dụng với Lệnh Hồ Đằng, nhưng nghe đồn đạo tâm của Sở Cuồng Nhân kiên cố, trên đời hiếm thấy, sao có thể bị ngươi mê hoặc chứ?”
Lục Yên nghe vậy, vẫn không cam lòng như cũ, “Là ta tính sai, không ngờ Lam Vũ lại đột nhiên xuống tay với ta.”
“Cho dù không có Lam Vũ, cũng giống nhau, thôi, từ hôm nay trở đi, ngươi rời khỏi Lục Thủy Kiếm Tông đi.” Lục Thủy tông chủ nói.
Lục Yên nghe vậy biến sắc, “Vì sao?”
“Bây giờ Lục Thủy Kiếm Tông đã phụ thuộc vào Huyền Thiên tông, ngươi lại đắc tội Sở Cuồng Nhân, ta không thể giữ ngươi tiếp tục ở lại đây, ngươi thu thập một chút, ngày mai xuống núi đi.” Lục Thủy tông chủ vô tình nói.
Sau khi bà ta rời đi, chỉ để lại Lục Yên còn chưa tỉnh táo, trong mắt nàng ta dần lộ ra oán hận, “Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ...”
...
Rất nhanh, chuyện ở Lục Thủy Kiếm Tông đã xử lý xong.
Sở Cuồng Nhân dẫn theo mọi người trở về Huyền Thiên tông.
Trở lại Huyền Thiên tông, Sở Cuồng Nhân tìm tới Huyền Kỳ Tôn Giả, nói đơn giản những chuyện ở Lục Thủy Kiếm Tông một lần.
“Ừm, ngươi làm không tệ, ta có một việc muốn nói với ngươi, liên quan đến Kiếm Lâu.” Huyền Kỳ Tôn Giả cười nói.
“Kiếm Lâu?”
Trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi động.
Hắn nhớ đến Huyền Thiên tam tổ từng muốn Lệnh Hồ gia một cái danh ngạch Kiếm Lâu, khiến Thánh Nhân của Lệnh Hồ gia đau lòng không thôi.
Có thể thấy được, Kiếm Lâu này tuyệt không đơn giản.
“Kiếm Lâu ở Tàng Kiếm Hạp, biên giới giữa Chu Tước vực và Thanh Long vực, tương truyền đó từng là nơi truyền đạo của một đạo thống cổ lão, bên trong ghi chép vô số cơ duyên như kiếm khách kiếm pháp.”
“Cứ mười năm sẽ mở ra một lần, mà mỗi lần chỉ có ba mươi danh ngạch, trong đó một kiếm một núi hai nhà, mỗi thế lực ôm năm danh ngạch, mười danh ngạch còn lại phân phối cho các thế lực kiếm đạo khác.”
“Bây giờ, Kiếm Lâu sắp mở ra, ta muốn ngươi dẫn mấy người Mộ Dung Hiên, Nam Cung Hoàng đến Tàng Kiếm Hạp, trèo lên Kiếm Lâu kia.”
Sở Cuồng Nhân nghe xong, khẽ vuốt cằm, “Được.”
Hắn cũng cực kì có hứng thú với Kiếm Lâu.
Hơn nữa, trèo lên Kiếm Lâu, chắc hẳn lúc đó sẽ có không ít anh tài kiếm đạo đến, hắn cũng muốn đi mở mang kiến thức một chút.
“Mặt khác, sau khi ngươi trở lại thì chuẩn bị một chút, thay thế vị trí của ta đi, làm chưởng môn Huyền Thiên tông.” Huyền Kỳ Tôn Giả còn nói thêm.
Sở Cuồng Nhân sửng sốt một chút, thất tổ nói đúng, Huyền Kỳ Tôn Giả thật sự muốn hắn làm chưởng môn!
“Sư tôn, chúng ta thương lượng được không...”
“Không được.” Huyền Kỳ Tôn Giả chém đinh chặt sắt nói: “Không ai thích hợp với vị trí chưởng môn này hơn ngươi.”
“Không phải, ta còn chưa làm đại sư huynh được mấy năm, ngươi lại đột nhiên để ta tiếp nhận vị trí chưởng môn, ta có áp lực rất lớn.”
“Có áp lực gì, ngươi nói đi, ta giúp ngươi giải quyết.”
“Quan trọng là kinh nghiệm từng trải của ta còn ít, uy vọng cũng không đủ, ta sợ không thể khiến mọi người phục tùng.” Sở Cuồng Nhân vội vàng nói.
“Kinh nghiệm từng trải còn ít không sao, có các trưởng lão phụ tá, còn uy vọng... Ngươi có tin ta nói chuyện ngươi muốn làm chưởng môn ra, tất cả mọi người trong Huyền Thiên sẽ giơ hai tay tán thành không, uy vọng của ngươi còn cao hơn ta, sao có thể chưa đủ được?” Huyền Kỳ Tôn Giả tức giận nói.
“...”
“Còn cái gì muốn nói không?”
“Lời muốn nói đã bị ngươi nói hết rồi, ta có thể nói gì nữa.”
Sở Cuồng Nhân khóc không ra nước mắt.