Kiếm khí xen lẫn thành vòi rồng, vô cùng cuồng bạo.
Sở Cuồng Nhân thấy thế, đưa tay đánh ra một chưởng, trong nháy mắt lực lượng thần sơn bạo phát, tùy tiện đánh vỡ vòi rồng kiếm khí!
“Cái gì?” Lệnh Hồ Đằng biến sắc, khó có thể tin.
“Ta không biết ngươi lấy dũng khí ở đâu ra, chỉ có một bộ phân thân cũng dám đứng trước mặt ta như vậy.” Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói, trong mắt Đại Đạo phù văn lưu chuyển, phân tích thấu đáo Lệnh Hồ Đằng.
Ở trước mặt hắn, cũng không phải bản thể của Lệnh Hồ Đằng, mà là một bộ phân thân sử dụng pháp môn đặc biệt nào đó chế tạo.
“Ngươi có thể nhìn ra ta là một bộ phân thân!” Trong mắt Lệnh Hồ Đằng lộ ra một vệt kinh ngạc, phải biết, đến Lục Thủy tông chủ cũng không thể nhìn ra hắn ta là một bộ phân thân, Sở Cuồng Nhân liếc mắt một chút đã nhìn thấu.
“Hừ, cho dù là phân thân, vẫn có thể đánh bại ngươi!” Lệnh Hồ Đằng hét lớn một tiếng, trong cơ thể có từng đạo kiếm khí bay ra, xen lẫn hình thành kiếm ảnh to lớn quanh người hắn ta, nở rộ vô tận thần quang, chém về phía Sở Cuồng Nhân.
Uy lực một kiếm này có thể địch được Chí Tôn!
“Phân thân đánh bại ta? Ngươi đang nói chuyện chê cười gì vậy?”
Sở Cuồng Nhân đưa tay ngưng tụ linh lực, địa khí dồi dào hóa thành thần sơn nghiền ép mà ra, đập vỡ kiếm khí, trực tiếp rơi lên người Lệnh Hồ Đằng, chỉ thấy một đoàn huyết vụ bắn ra, Lệnh Hồ Đằng cứ thế bị oanh bạo!
Vô số đệ tử của Lục Thủy Kiếm Tông kinh hãi.
Cho dù Lệnh Hồ Đằng chỉ là một bộ phân thân, nhưng dưới cái nhìn của bọn họ cũng vô cùng đáng sợ, ở trước mặt đối phương, Đạo tử ưu tú nhất của Lục Thủy Kiếm Tông hoàn toàn không có bất kỳ sức đánh trả nào.
Nhưng lại bị một chưởng nhẹ nhàng của Sở Cuồng Nhân đánh nổ! !
“Lệnh Hồ đại ca!”
Trong đám người, trên mặt Lục Yên tràn đầy bi phẫn.
Đối phương đã nói muốn dẫn nàng về Lệnh Hồ gia, chỉ cần có Lệnh Hồ gia tương trợ, nàng sẽ tấn thăng rất nhanh!
Nhưng bây giờ, tất cả hi vọng đều theo một chưởng của Sở Cuồng Nhân mà không còn tồn tại, triệt để tan thành mây khói.
Trên không trung, Lục Thủy tông chủ cũng bị chiến lực kinh thế hãi tục của Sở Cuồng Nhân dọa sợ, thân là Vô Thượng Chí Tôn, nàng tự nhận, đối mặt với một chưởng vừa rồi của Sở Cuồng Nhân, cũng không thể đón đỡ mà lông tóc không hao tổn được.
Đừng nói đến chuyện, đây không phải toàn lực của Sở Cuồng Nhân.
Thậm chí khả năng còn không đến một nửa!
Bởi vì đối phương còn chưa rút kiếm ra đấy.
“Lệnh Hồ gia, không gánh nổi Lục Thủy Kiếm Tông các ngươi đâu!”
“Hiện tại, nói ra lựa chọn của các ngươi đi.”
Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, phía sau hắn, trên người một đám đệ tử Chiến Đường phát ra kiếm khí ngập trời, áp bách Lục Thủy tông chủ.
Rơi vào tình huống này, sắc mặt Lục Thủy tông chủ không ngừng thay đổi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Chúng ta... Thần phục!”
“Hành động sáng suốt.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Lúc đại trưởng lão Lục Thủy Kiếm Tông lựa chọn động thủ với Huyền Kỳ Tôn Giả, kết cục của Lục Thủy Kiếm Tông đã định trước.
Sau đó, Lục Thủy tông chủ cởi bỏ đại trận hộ tông, đám tu sĩ của Huyền Thiên tông tiến vào, không ai dám ngăn cản bọn họ.
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều, Lục Thủy Kiếm Tông mở ra các loại tài nguyên, Tàng Bảo các, Tàng Thư lâu, bí cảnh, mặc cho đám người Sở Cuồng Nhân muốn gì lấy đó, đây là đại giới bọn họ phải trả.
Từ nay về sau, đạo thống Chí Tôn Lục Thủy Kiếm Tông đã trở thành thế lực phụ thuộc của Huyền Thiên tông, việc này truyền ra, gây nên một trận bạo động không nhỏ.
...
Chu Tước vực.
Lệnh Hồ thế gia, trong một cung điện bỗng nhiên bộc phát khí tức kinh khủng, “Sở Cuồng Nhân! ! Ta và ngươi không đội trời chung! !”
Thị nữ trong cung điện đều nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, không biết vì sao Thiếu Đế lại tức giận như thế.
Trong phòng, sắc mặt Lệnh Hồ Đằng âm trầm đến nhỏ nước.
Mặc dù Sở Cuồng Nhân chém giết phân thân của hắn ta, nhưng cỗ phân thân kia là hắn ta trăm cay nghìn đắng, hao phí tâm huyết mới luyện chế thành.
Nhưng bây giờ, đã bị Sở Cuồng Nhân làm hỏng!
Càng quan trọng hơn, là bị một chưởng vỗ nát!
Chuyện này khiến hắn ta biệt khuất muốn thổ huyết.
“Sở Cuồng Nhân, ngươi chờ đó cho ta!”
...
Trong Lục Thủy Kiếm Tông.
Sở Cuồng Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.
Muốn chỉnh đốn hết Lục Thủy Kiếm Tông còn cần mấy ngày, danh sách các loại bảo vật, danh sách đệ tử đều phải nắm giữ.
Đương nhiên, những thứ này không cần Sở Cuồng Nhân quan tâm.
Ngày thứ hai.
“Chúc mừng kí chủ rút được trận pháp cấp truyền thuyết, Tứ Quý Kiếm Trận!”
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Trận pháp cấp truyền thuyết?
Hắn rút ra trận pháp này, một cổ cảm ngộ xông lên đầu, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
“Trận pháp thật cường đại!”
Tứ Quý Kiếm Trận, mặc dù tên gọi không bá đạo, nhưng uy lực lại vô cùng đáng sợ và huyền diệu.
Dù sao, có thể liệt vào cấp truyền thuyết, sao có thể đơn giản?
Trận pháp này tổng cộng chia làm tứ trọng, theo thứ tự là bốn quý, mười hai tháng, hai mươi tư tiết khí, ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Ẩn chứa trong đó là mùa vụ biến ảo, thời gian lưu chuyển.
Mà uy lực của trận pháp này có liên quan trực tiếp đến tu vi của người nắm giữ, tu vi càng mạnh, uy lực của trận pháp càng khủng bố.
“Bốn quý cần bốn thanh kiếm mới có thể thi triển, mười hai tháng cần mười hai thanh kiếm, cứ thế mà suy ra, hiện nay trong hộp kiếm Thanh Linh có hai mươi bảy thanh kiếm, đủ để ta thi triển đến tầng thứ ba.”
“Có kiếm trận này, sức chiến đấu của ta tăng lên.”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Lúc trước hắn còn buồn bực không biết sử dụng kiếm trong hộp kiếm thế nào, hiện tại tốt rồi, hắn đã rút được một cái kiếm trận.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo xanh đi đến.
Nhìn thấy người này, Sở Cuồng Nhân cau mày, “Ngươi là ai?”
“Bẩm công tử, ta tên là Lục Yên, là tông chủ bảo ta đến phục thị ngươi.” Lục Yên nhìn Sở Cuồng Nhân, rành mạch nói.
Nàng chợt phát hiện, so với Lệnh Hồ Đằng, bất luận là tướng mạo, thực lực, địa vị, các phương diện của Sở Cuồng Nhân đều ưu tú hơn nhiều, nếu nàng có thể ôm chặt bắp đùi này, còn tốt hơn đi theo Lệnh Hồ Đằng nhiều.
“Phục thị? Ta không cần, ngươi đi đi.”
“Công tử không hài lòng với Lục Yên cái gì sao?”
“Không có, chỉ là ta không cần.”
“Nhưng đây là tông chủ an bài, nếu ta cứ như vậy rời đi, chắc chắn tông chủ sẽ trừng phạt ta.” Lục Yên lã chã chực khóc nói.
Sở Cuồng Nhân cau mày, “Rời đi, ta sẽ nói với Lục Thủy tông chủ, bà ta sẽ không trừng phạt ngươi.”
Lục Yên cắn răng, chỉ có thể rời đi.
Trước khi ra cửa, nàng gặp Lam Vũ, nhìn thấy dung nhan của thiếu nữ xinh đẹp như tiên nhân, trong lòng lại có cảm giác tự ti mặc cảm.
“Khó trách hắn chướng mắt ta, thì ra bên cạnh hắn đã có tuyệt sắc bực này.” Lục Yên thầm nghĩ, ánh mắt nhìn Lam Vũ lộ ra một chút địch ý, sau đó cúi đầu rời đi.
Lam Vũ cau mày, “Công tử, nàng là ai vậy?”
“Lục Thủy tông chủ phái tới hầu hạ ta, ta cự tuyệt.”
Sở Cuồng Nhân lơ đễnh nói.
“Thì ra là như vậy.”
Lam Vũ thầm nói một tiếng, âm thầm để ý.
Mấy ngày tiếp theo, Lam Vũ phát hiện, Lục Yên thường xuyên xuất hiện trước mặt Sở Cuồng Nhân, hơn nữa còn tạo được mối quan hệ với các đệ tử Huyền Thiên tông, nghe ngóng thói quen, sở thích của Sở Cuồng Nhân.
Lam Vũ hiểu.
Nữ tử này dự định câu dẫn công tử, mặc dù Sở Cuồng Nhân không thích Lục Yên, nhưng Lam Vũ nhìn vẫn có chút khó chịu.
Nhất là sau khi nàng ta đạt được tin tức nào đó, cuối cùng không nhịn được.
“Lam Vũ cô nương, ta làm một chút bánh ngọt, cố ý đưa tới cho Sở công tử, không biết công tử có ở đây không?”
Ở bên ngoài phòng của Sở Cuồng Nhân, trong tay Lục Yên mang theo một cái hộp gỗ, cười nói tự nhiên.
Lam Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta, nói: “Công tử không ở đây, sau này ngươi không cần đến đây nữa.”