Một môn Thao Thiết pháp đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Sở Cuồng Nhân lại lần nữa khôi phục đỉnh phong, từng đoá Bạch Liên lại lần nữa ngưng tụ trong hư không, phòng ngự vô song khiến tất cả ma tu đều bó tay không có biện pháp.
Thánh Kiếm vung lên, kiếm quang bá đạo khiến không ít ma tu tử vong tại chỗ.
Ngay cả đám cao thủ của ba đại tông môn Ma Đạo cũng khó mà địch nổi.
Còn lại một vạn ma tu, không ngừng bị giết chết.
Ong ong...
Lúc này, Thiên Hoang Ma Thương bên cạnh Sở Cuồng Nhân xuất hiện dị động, bay lên không trung, rồi lao về một hướng khác.
Một người thanh niên bắt lấy ma thương bay tới, trên mặt tràn đầy cuồng hỉ, “Thành công! Thiên Hoang Ma Thương là của ta!”
Trong tay thanh niên này cầm một đoạn xương tay, toàn thân toát ra đạo vận mạnh mẽ, sinh ra cộng minh mãnh liệt với Thiên Hoang Ma Thương!
Trình độ cộng minh này còn mạnh hơn vừa rồi rất nhiều!
Trong mắt Sở Cuồng Nhân có Đại Đạo phù văn lưu chuyển, nhìn thoáng qua thanh niên kia, “Triệu Vô Kỵ, hậu nhân của Vô Cực Ma Tôn, hiện là đệ tử của Địa Phủ Chuyển Luân Vương, người mang Vô Cực Ma Thể, tu Thánh Nhân pháp...”
Sở Cuồng Nhân khẽ ồ lên một tiếng, “Hậu nhân của Vô Cực Ma Tôn, xem ra ngưu quỷ xà thần gì đó đều xuất hiện rồi.”
Ma thương bị đoạt, vẻ mặt Sở Cuồng Nhân tự nhiên, nhưng đám ma tu còn lại đã trở nên vô cùng kích động.
“Có người đoạt được ma thương rồi!”
“Người thanh niên kia là ai, Sở Cuồng Nhân nói hắn là hậu nhân của Vô Cực Ma Tôn, đây là thật hay giả?”
“Đạo vận trên người đối phương là Vô Cực Ma Thể, là thể chất của Vô Cực Ma Tôn năm đó, hơn nữa ta đã nhìn thấy bức họa của Vô Cực Ma Tôn, quả thật có mấy phần giống người thanh niên này.”
“Chẳng lẽ hắn là người đã diệt Sơn Hà tông, vì Thiên Hoang Ma Thương, xem ra hắn đã thành công.”
“Hừ, quản hắn là hậu nhân của ai, hiện tại ma thương không ở trong tay Sở Cuồng Nhân, người này còn dễ đoạt hơn nhiều, tiến lên! !”
“Không sai, Vô Cực Ma Tôn đã chết, Thiên Hoang Ma Thương chính là vật vô chủ, cho dù hậu nhân của Ma Tôn muốn, vậy cũng phải dùng thực lực để chứng minh bản thân, nếu không cũng đừng trách người khác.”
Đám tu sĩ của ba đại tông môn Ma Đạo bắt đầu thay đổi mục tiêu.
Thực lực của Sở Cuồng Nhân quá mạnh, cường đại khiến một đám ma tu không thể làm gì, ma thương trong tay hắn, ma tu căn bản không có hi vọng.
Nhưng rơi vào tay Triệu Vô Kỵ, bọn họ cảm thấy mình lại có thể đoạt được, bọn họ không làm gì được Sở Cuồng Nhân, chẳng lẽ còn không làm gì được Triệu Vô Kỵ sao?
“Người nào dám làm tổn thương thiếu chủ?”
Khô Đằng Tôn Giả đột nhiên bước ra một bước, lớn tiếng nói.
Mặc kệ là vì Thiên Hoang Ma Thương hay là vì thân phận của Triệu Vô Kỵ, ông ta đều không thể để người ta thương tổn Triệu Vô Kỵ.
“Muốn ma thương, chỉ bằng các ngươi cũng xứng?” Triệu Vô Kỵ cầm Thiên Hoang Ma Thương trong tay, đạo vận Vô Cực Ma Thể lập tức bạo phát!
Khí thế hắn ta bạo phát không kém bất cứ một tên Chiến Vương nào.
“Không hổ là hậu nhân của Ma Tôn, quả nhiên không tầm thường.”
Khô Đằng Tôn Giả tán thưởng một tiếng.
“Ta nói, có phải các ngươi không coi trọng ta phải không?”
Lúc này, bóng người Sở Cuồng Nhân tiến lên, chỉ thấy hắn cầm Thánh Kiếm Côn Ngô trong tay, vừa sải bước đi ra, đến bên cạnh Triệu Vô Kỵ, đột nhiên chém xuống một kiếm, kiếm quang màu tím bá đạo khiến hư không vỡ tan!
Triệu Vô Kỵ cầm ma thương, đột nhiên đánh về phía kiếm quang, hai cỗ lực lượng va chạm, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Cự lực kinh khủng từ ma thương truyền lại trực tiếp khiến xương cốt hai tay Triệu Vô Kỵ bạo liệt, hắn ta hét thảm một tiếng, không cầm được ma thương, ma thương liền bay ra ngoài.
“Nào, ngươi thử lại lần nữa xem có thể lấy được nó không?” Sở Cuồng Nhân tiếp nhận ma thương bay ra ngoài, cắm trên mặt đất.
“Tại sao có thể như vậy?” Triệu Vô Kỵ cảm thấy rung động, hắn ta cầm Thiên Hoang Ma Thương, lại không chặn được một kiếm của Sở Cuồng Nhân.
Hai tay hắn ta không ngừng run rẩy, có từng giọt huyết châu nhỏ xuống, hắn ta cắn răng, dùng Vô Cực Ma Thể thôi động xương tay của Ma Tôn, cộng minh với ma thương, muốn tiếp tục đoạt lại Thiên Hoang Ma Thương.
Nhưng chuyện này hoàn toàn không có tác dụng, dưới sự trấn áp thô bạo của Sở Cuồng Nhân, ma thương không hề nhúc nhích!
“Đáng giận, ma thương đã trở về trong tay của Sở Cuồng Nhân rồi, như vậy căn bản không đoạt được a, ta đi trước!”
“Sở Cuồng Nhân quá mạnh, rời đi trước lại nói.”
Có vài ma tu dằn xuống khát vọng đối với ma thương, sau đó muốn rời khỏi, nhưng mà, bọn họ lại đụng phải bích chướng.
“Tình huống như thế nào?”
“Kết cấu không gian ở đây đã thay đổi!”
Tu sĩ muốn rời khỏi biến sắc.
Cách đó không xa, Sở Cuồng Nhân nhìn thấy một màn này, cười lạnh nói: “Thật sự cho rằng các ngươi có thể muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
Cửu Thiên Kiếm Ngục, phong thiên khóa địa, há lại dễ dàng rời đi như vậy?
Từ khi đám ma tu đến nơi này, cho đến bây giờ Sở Cuồng Nhân vẫn không có ý định để bọn họ rời đi, một người cũng không muốn buông tha!
“Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!” Thánh Kiếm vung lên, kiếm quang trùng trùng điệp điệp tuôn ra, Chiến Vương cảnh cầm đầu Tu La tông bị chém giết tại chỗ, không kịp phát ra tiếng kêu thảm.
“Sở Cuồng Nhân, tha cho ta không chết, ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ! Làm trâu làm ngựa!” Nữ tử của Cực Nhạc tông lã chã chực khóc nói, gương mặt động lòng người, sóng mắt lưu chuyển, hồn xiêu phách lạc.
Sở Cuồng Nhân ngước mắt nhìn nàng ta một cái, “Ngươi thật buồn cười.”
Vừa dứt lời, Thánh Kiếm đã vung ra.
Trong ánh mắt hoảng sợ của nữ tử kia, kiếm quang không hề dừng lại bao phủ nàng ta, trong nháy mắt thân thể bị oanh thành một đoàn huyết vụ!
“Trốn, mau trốn!”
“Chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn.”
“Đáng giận, làm sao hắn lại mạnh như vậy, hắn chỉ có một người, nhưng chúng ta có mười vạn ma tu, lại không thể làm gì hắn, chuyện này làm sao có thể!”
Trên khắp chiến trường, ma tu đã trở nên vô cùng bối rối.
Khô Đằng Tôn Giả cũng thử trốn thoát, nhưng ngay cả ông ta cũng không có cách nào tránh thoát phong tỏa của Cửu Thiên Kiếm Ngục, bị vây ở nơi đây.
Bất đắc dĩ, trong mắt ông ta hiện lên vẻ ngoan lệ, đánh cược tính mạng chiến một trận với Sở Cuồng Nhân, nhưng ngay cả Tôn giả, cũng chỉ có thể chịu được một kiếm.
Theo Khô Đằng Tôn Giả vẫn lạc, đám ma tu còn lại càng thêm tuyệt vọng.
Trong lúc nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Mà Sở Cuồng Nhân lại thờ ơ, Thiên Đạo Kiếm hiện lên trên đỉnh đầu, chân đạp Thanh Liên, Bạch Liên vờn quanh người, giống như trích tiên cao cao tại thượng.
Nhưng trong mắt đám ma tu, không ai giống ác ma hơn Sở Cuồng Nhân lúc này!
“Không được, tiếp tục chờ đợi ta sẽ chết!”
“Nhất định phải trốn!” Vẻ mặt Triệu Vô Kỵ sợ hãi, vội vàng lấy ra một tờ phù văn huyền diệu, xé rách nó.
Chỉ thấy một cỗ đạo vận không gian cường đại bộc phát, bao trùm Triệu Vô Kỵ, chớp mắt liền đột phá phong tỏa của Cửu Thiên Kiếm Ngục.
Phát giác không gian dị động, trên mặt Sở Cuồng Nhân lộ ra một chút kinh ngạc.
“Đây là lực lượng không gian, một loại bảo vật không gian nào đó sao?”
Sở Cuồng Nhân lẩm bẩm nói.
Trên thế giới này đúng là có không ít bảo vật không gian, trong đó phổ biến nhất là một loại phù chú tên là Đại Na Di Phù.
Loại phù chú này rất hiếm thấy, chỉ có Phù Sư cao minh nhất mới có thể vẽ ra, hơn nữa, từ xưa đến nay, Phù Sư từ rất hiếm có, lác đác không có mấy người.
“Nhưng không sao, một tên lâu la mà thôi, sau này gặp lại chém là được.” Sở Cuồng Nhân không tiếp tục để ý nữa.
Trong chốc lát, Sở Cuồng Nhân phất tay chém giết mấy tên ma tu cuối cùng.
Đến lúc này, trận đại chiến này mới chính thức kết thúc.
Trong dãy núi, thi thể ma tu như cỏ rác nằm rải rác các nơi, chân cụt tay đứt, máu chảy thành sông, cảnh tượng như Địa Ngục.
Mà trong mảnh Địa Ngục này, một bóng người mặc bạch y tuyệt thế, cầm kiếm mà đứng, khí chất phiếu miểu xuất trần không hề hợp với biển máu này.
Trong thành Sơn Hà, tất cả cả tu sĩ nhìn thấy một màn này, đều vô cùng rung động!