Bây giờ tình cờ gặp được An Lương, ký ức ẩn giấu trong lòng Vân Hi Nguyệt dường như bị phá vỡ ra trong nháy mắt, cô chỉ có thể đi tới, nhìn bằng ánh mắt phức tạp và nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
An Lương ôm Vân Hinh vào lòng, anh nhìn Vân Hi Nguyệt vẫn còn rạng rỡ, anh mỉm cười trả lời: “Đã lâu không gặp, chị Hi Nguyệt.”
“Hai người đang định đi đâu à?” An Lương hỏi.
Vân Hi Nguyệt chưa kịp trả lời, đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đã nói: “Bọn em về nhà ăn cơm đi, em không muốn về, em muốn ăn ở bên ngoài.”
An Lương vui vẻ hỏi: “Tại sao em lại không muốn về nhà ăn cơm?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây