Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học

Chương 250: Mười điểm khả năng lý giải!

Chương Trước Chương Tiếp

5 giờ rưỡi chiều.

Trong căng tin số 2, An Lương và ba người bạn phòng 307 bước vào căng tin, An Lương lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Nguyệt, chủ yếu là do lúc nào Bạch Nguyệt cũng ngồi trong góc, càng dễ dàng nhìn thấy.

An Lương nói rằng: “Thân sĩ, hôm nay dùng thẻ ăn của tôi, cậu xem lấy chút rau xào, tôi qua bên kia!” An Lương chỉ về phía Bạch Nguyệt.

Trầm Thế Trung cũng nhìn thấy Bạch Nguyệt, anh ta nhận thẻ ăn của An Lương: “Được! Văn Sơn, Quán quân, chúng ta đi lấy cơm thôi.”

“Được!” Lữ Văn Sơn trả lời.

Mã Long cũng đương nhiên là không có vấn đề.

Lúc mà An Lương đi về phía Bạch Nguyệt, Lữ Văn Sơn hỏi một cách hiếu kỳ: “Thân sĩ, cậu nói xem Lương ca vậy là sao, không lẽ thích Bạch Nguyệt kia à?”

Mã Long trả lời trước một bước: “Tôi cảm thấy không giống!”

Trầm Thế Trung trả lời một cách điềm tĩnh: “Trường hợp nào cũng được, tôi cũng không quan tâm! Văn Sơn, cậu thoát ế rồi à?”

Lữ Văn Sơn lắc đầu: “Tôi độc thân.”

“Vậy mà cậu lo nhiều vậy?” Trầm Thế Trung nhắc nhở: “Lo bản thân mình trước đi, cố gắng tìm một cô bạn gái.”

Lữ Văn Sơn cười mếu: “Tôi khổ quá mà!”

Chiều cao chỉ có 1m62 như Lữ Văn Sơn thực sự rất khó, nhiều cô em còn cao hơn cả cậu ta. Chuyện thoát ế này với Lữ Văn Sơn mà nói, thật sự phải dựa vào duyên phận!

Dù gì mấy cô em cao 1m5 cũng kêu la là phải tìm bạn nam cao trên 1m75, còn nói cái gì ‘Em không ngại chiều cao đũa lệch đáng yêu’.

Quan trọng là vấn đề bất cân bằng tỷ lệ nam nữ, con trai cao 1m75 thực sự chấp nhận con gái 1m5.

Vậy nên Lữ Văn Sơn còn có thể làm sao chứ?

Trong góc căng tin số 2, lúc mà An Lương đi về phía Bạch Nguyệt, một số người đã bắt đầu xì xầm bàn tán.

Sau khi An Lương thừa nhận mình là đại gia trên diễn đàn của trường, cậu đã trở nên hot ngay trong học viện kinh tế Thiên Phủ, đương nhiên là có nhiều người biết An Lương.

“Bạn học Bạch Nguyệt.” An Lương chủ động chào hỏi.

Bạch Nguyệt nghe thấy giọng của An Lương, nhưng cô không có ý định trả lời An Lương mà vẫn cúi đầu ăn cơm, cô chỉ lấy một phần cải thảo xào, với hai phần cơm trắng, còn có 1 chén canh giá miễn phí.

An Lương cũng không để tâm người này bị câm.

Cậu ngồi đối diện Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt vốn cúi đầu ăn cơm, bây giờ An Lương ngồi xuống, cô càng cúi đầu thấp hơn nữa.

An Lương cũng không có ý xem cô nhóc câm, cậu chỉ xem tin nhắn trên điện thoại mình, công ty đầu tư An Tâm gửi một số tin nhắn qua.

Bạch Nguyệt liếc nhìn thấy An Lương không nhìn mình thì mới hơi thở phào.

Một vài phút sau, Trầm Thế Trung và Lữ Văn Sơn, còn có Mã Long bưng ba cái khay đi qua đây.

“Lương ca, nhận giúp tôi nhanh!” Trầm Thế Trung kêu gọi.

An Lương ngó sơ khay ăn của ba người, mỗi cái khay đều có bốn món, tổng cộng là sáu món thịt bốn món rau hai món canh, Trầm Thế Trung đang nháy mắt với An Lương, An Lương giơ ngón cái cho Trầm Thế Trung.

Trầm Thế Trung đúng là hiểu ý An Lương!

Lúc nãy ý mà An Lương chỉ Bạch Nguyệt một cái, thực ra là kêu Trầm Thế Trung lấy thêm đồ ăn, chỉ là không có nói rõ mà thôi.

“Trời đất, ba người các cậu là heo à?” An Lương cố tình nói thật lớn: “Nhiều đồ ăn như vậy, các cậu ăn hết không, lãng phí là hành vi đáng khinh bỉ!”

An Lương vừa nói, vừa lấy đồ ăn từ khay của Trầm Thế Trung, sau đó để lên bàn.

Bạch Nguyệt cúi đầu, cô ngửi thấy mùi của thịt xào giá, cái đó chỉ lúc Tết cô mới được ăn đó, cô âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng để mình không nghĩ về nó.

Một phần thịt xào giá phải tận 18 tệ, cô không nỡ, cũng không thể gọi không.

“Ba người các cậu ấy, tôi mời thì các cậu phải lãng phí hả?” An Lương tiếp tục chê bai: “Tôi nói trước nha, hôm nay mà các cậu không ăn hết, hề, tuần tiếp theo ba người các cậu đãi đó!”

Trầm Thế Trung chủ động mời mọc: “Bạn Bạch Nguyệt, giúp đỡ nha!”

Bạch Nguyệt vờ như không nghe thấy gì.

An Lương lại mời gọi lần nữa: “Bạn Bạch Nguyệt, bạn cũng thấy rồi đấy, ba con heo này ngu ngốc, bốn người mà mua tận mười hai món, tôi ói thật đó, bạn giúp tôi đi, tôi không thích lãng phí!”

Cuối cùng Bạch Nguyệt cũng ngẩng đầu nhìn An Lương, cô không phải đồ ngốc, cô biết chuyện này chắc chắn là ý của An Lương, nếu không thì sao Trầm Thế Trung bọn họ có thể làm vậy?

An Lương thản nhiên nhìn vào mắt Bạch Nguyệt, trong mắt cậu không có gì phải che giấu cả.

Cuối cùng Bạch Nguyệt thu hồi ánh mắt, cô gật đầu trong im lặng, sau đó đáp với tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cảm ơn.”

“Hề hề, ăn mau ăn mau!” Lữ Văn Sơn thúc giục.

An Lương chọc ghẹo nói: “Văn Sơn à, sao cậu không hiểu tấm lòng khổ tâm của tôi chứ, cậu cứ nói muốn tìm bạn gái hết lần này đến lần kia, cậu có biết bạn Bạch Nguyệt có ba bạn cùng phòng không?”

Lúc này Lữ Văn Sơn mới hiểu: “Bạn Bạch Nguyệt, bạn mau ăn nhiều lên, sau đó giới thiệu bạn cùng phòng cho tôi nhé.”

Bạch Nguyệt hơi không biết phải làm gì.

Trầm Thế Trung ngồi bên nhắc nhở: “Giới thiệu trực tiếp thì ngại quá, mọi người đều là bạn học, cậu phải nói là liên hoan phòng.”

Lữ Văn Sơn đập đầu mình cái: “Đúng đúng đúng, liên hoan, liên hoan phòng!”

Mã Long đồng tình: “Tôi đồng ý!”

Khoảng nửa tiếng sau, bốn tên háu ăn của phòng 307, cộng thêm Bạch Nguyệt, cuối cùng cũng ăn hết toàn bộ đồ ăn, không có tạo thành lãng phí, thực ra hầu hết đều là Mã Long ăn, tên này đúng là không hổ danh khủng long hình người.

“Văn Sơn, Quán quân, các cậu về ký túc trước, tôi mới đặt một cái tủ lạnh của nhà anh Đông, một chút nữa giao hàng lên phòng, các cậu xem xét giải quyết nha.” An Lương nói rõ.

Lữ Văn Sơn đồng ý: “Được.”

“Thân sĩ, chúng ta đi mua ít đồ uống về.” An Lương gửi lời mời.

Trầm Thế Trung gật đầu: “Tôi cũng đang muốn mua trái cây.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)