Không có gì có thể khiến người làm công phấn chấn hơn tiền mặt, câu nói này của Từ An vừa dứt, thì ngay cả “nhân viên cũ” như Vương Phú Long cũng không khỏi sáng mắt lên, hai người mới vào làm càng không nhịn được mà reo hò…
Sau khi bình tĩnh lại, Từ An mới nhận ra trên người mình có chút dính dính, cúi đầu xuống nhìn, thì thấy quần áo trên người không biết từ lúc nào đã ướt một mảng lớn, “thủ phạm” chính là cốc nước giải khát tỏa ra mùi thơm trong tay Vương Phú Long.
“Đây là gì vậy?” Từ An hít hà một cái, cảm thấy mùi vị này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là gì.
“Đây là trà chanh may mắn của tôi! Tôi mới uống một ngụm, thì đã ký được hợp đồng…” Vương Phú Long vẫn còn rất hào hứng, như thể muốn “buôn chuyện” với Từ An về “kiếp trước kiếp này” của cốc trà chanh này.
Lương Đại Ni thấy vậy, liền vội vàng bước tới, đưa cốc trà chanh cuối cùng trên khay cho Từ An, rồi giải thích: “Đây là trà chanh được làm từ trà và chanh gửi từ Hà Tử Bảo, trà uống riêng thì rất chát, chanh ăn riêng thì rất chua, nhưng khi làm thành trà chanh, thì lại rất ngon!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây