Khác với bên này, sau khi mọi người rời đi, bầu không khí trong phòng Lý Tứ Tân dịu đi rất nhiều.
“Xin lỗi, chuyện nhỏ này mà lại làm phiền hai người đến tận đây.” Lý Tứ Tân nói với vẻ mặt áy náy: “Vì chuyện này vẫn chưa chắc chắn, nên tôi định đợi mọi chuyện “ngã ngũ” rồi mới báo cáo lên cấp trên…”
“Ha ha ha, cho dù hợp tác nông sản sau này không thành công, thì chỉ cần trồng ớt Triều Thiên và thu mua nấm cũng đã là chuyện tốt rồi! Tất nhiên, nếu nông sản cũng có thể hợp tác thì càng tốt!”
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, hai nhân viên nhìn nhau, một người xoa tay, nói: “Bí thư Lý, anh thấy tình hình hiện tại, nếu hợp tác nông sản sau này thành công, thì có thể chia sẻ một ít cho các thôn khác, để họ cũng được “hưởng sái” không?”
Đối với yêu cầu này của văn phòng xóa đói giảm nghèo, Lý Tứ Tân không hề bất ngờ, khi các vị lãnh đạo thôn khác đến, anh ta đã biết mình chắc chắn phải “chia sẻ” rồi, thay vì để họ thảo luận xem nên “chia sẻ” bao nhiêu, thì chi bằng anh ta tự đưa ra một con số ngay từ đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây