Giờ phút này, bản thân tôi xem như đã hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói bản thân sa mạc đã là nơi nguy hiểm của lão Yên rồi, cho dù có gặp phải bò cạp đuôi đỏ hay Trùng Cát, ít nhất chúng tôi còn có thể trốn đi.
Nhưng lúc này, ngoài việc phơi mình thành người khô ở nơi đây ra, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào có thể giải quyết tình trạng khó khăn của hiện tại.
“Tiểu Nhị, cậu bình tĩnh chút đi!”
Ngay trong lúc tôi đang ngẩn người thì chợt nghe thấy một tiếng quát yếu ớt, chỉ thấy Ngô Đại đang tự mình ôm chặt lấy Ngô Nhị, không cho anh ta động đậy.
Tôi biết, nhất định là do anh ta lại nhìn thấy ốc đảo lần nữa, thậm chí tôi cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến việc này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây