Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì đội ngũ kia đã đến gần, tôi đếm qua một chút, bọn họ tổng cộng có năm người, dẫn đầu là một người cao gầy, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt nửa mở chỉ có lòng trắng, nhìn qua rất quỷ dị, tôi nghĩ đây chắc hẳn chính là Manh Hiệp trong miệng lão Yên.
Bốn người đi theo sau anh ta mang vẻ mặt mệt mỏi, trong đó có một người cao to mặt đen đang cõng một người ốm yếu, tuy rằng thấy không rõ mặt thì tôi cũng biết người này chính là Dư Thành Trạch.
“Lão Yên.” Người cầm đầu lên tiếng chào hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có bất kỳ dao động, khiến cho tôi cảm thấy kì quái chính là anh ta mặc dù bị mù nhưng điều đó không hề cản trở hành động nào của anh ta cả, nếu lão Yên không nói tôi căn bản sẽ không cảm thấy anh ta là người mù.
Lão Yên dè dặt vỗ vai đối phương: “Manh Hiệp, cuối cùng cậu cũng không sao, vào trong lều đi.”
Manh Hiệp ừ một tiếng, sau đó ra hiệu cho người đàn ông cao to mặt đen thả Dư Thành Trạch xuống, giới thiệu đơn giản một chút chuyện đã xảy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây