Tôi vội hét lên một tiếng chạy mau, những người khác cũng nhận thấy sự bất thường, càng thêm liều mạng mà chạy!
Lần nữa trở lại ngã năm, chúng tôi do dự một chút, nhưng lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định: Quay lại đường cũ.
Chúng tôi chạy thật nhanh theo lối cũ, sau khi quay lại ngã ba đầu tiên, chúng tôi trực tiếp chọn con đường bên trái và bắt đầu chạy như điên.
Chạy được nửa đường, chúng tôi lại gặp ngã rẽ, lần này chúng tôi không phải chọn nữa vì từ ngã rẽ còn lại đang truyền đến tiếng đào đất…
Thứ này giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, không ngừng đuổi theo chúng tôi, cũng không biết chúng tôi đã chạy trong lối đi quanh co này được bao lâu, cuối cùng lão Yên đã kéo chúng tôi dừng lại ở một khu đất lõm.
“Chính là chỗ này, mau đào.”
Lão Yên chỉ vào một chỗ trên đỉnh đầu, dặn chúng tôi khi đào phải cẩn thận một chút, để ý mấy hạt cát đột nhiên rơi xuống.
Cổ tay phải của đội trưởng Trần bị thương không đào được, lão Yên phải luôn canh chừng thứ nguy hiểm kia cũng không qua phụ được, vậy nên chỉ có tôi và Rắn Độc cầm xẻng đào.
Cũng may là phần đất dưới cát tương đối mềm nên dễ đào, chỉ một lúc sau, một cái hố rộng bằng một người đã được đào ra.
“Dừng lại!” Lão Yên hét lên sau khi đào lên trên được hơn mười phút.
Tôi tưởng cái thứ nguy hiểm đó sắp đến, lập tức chuẩn bị tinh thần chiến đấu, không ngờ lão Yên chỉ bảo chúng tôi tránh sang một bên, sau đó lại bảo tôi nâng ông ấy lên, cầm xẻng lựa một chỗ rồi đâm vào.
Rầm ...
Một lượng lớn cát từ hố đào đổ xuống, tôi vội vàng khiêng lão Yên lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước, khiến cho mặt ông ấy bị dính đầy cát.
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi: “Cậu cố ý đúng không?”
Tôi cười ha hả, bảo không phải tôi cố ý, chỉ tại khi thấy cát rơi xuống nên cảm thấy thả lỏng chút thôi.
Còn may là phía trên không có nhiều cát, chỉ trong thời gian ngắn đã trút xuống hết, một luồng ánh trăng mát lạnh chiếu vào.
Tôi nâng lão Yên lên trước, tiếp theo là đội trưởng Trần và Rắn Độc, sau đó đến lượt họ kéo tôi lên.
Vừa ra khỏi hang động tôi đã nằm phịch xuống cát thở mạnh một hơi: Cuối cùng cũng đã ra ngoài…
Nhìn ánh trăng sáng trên đầu, tôi cảm thấy bản thân giống như đang sống lại vậy.
Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt cảm khái, nằm bất động trên cát như đang tận hưởng niềm vui.
“Trước tiên tìm một nơi an toàn đã.”
Sau khi nghỉ ngơi được nửa tiếng, lão Yên cuối cùng cũng đứng dậy khỏi bãi cát và nói với chúng tôi.
Dù không muốn cử động, nhưng khi nghĩ đến thứ nguy hiểm đó có thể đang đuổi theo và nhảy ra bất cứ lúc nào, tôi lập tức vực dậy tinh thần, giãy giụa đứng dậy.
Chỉ là khi nghĩ đến thứ nguy hiểm đó tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái, tôi hỏi lão Yên có cảm thấy thứ nguy hiểm đó giống như đang chỉ đường cho chúng ta hay không?
Suy cho cùng thì dọc đường chúng tôi đều chỉ dựa theo tiếng đào đất của nó mà đi, hơn nữa lại chưa từng thấy bộ dạng thực sự của nó.
Lão Yên cũng cảm thấy kỳ lạ: “Giống như lăng mộ lần trước, mấy thứ này nhìn qua không có ác ý, ngược lại như đang muốn nói điều gì đó với chúng ta…”
Nhưng về phần nó muốn nói gì với chúng tôi thì cho dù có nghĩ nát óc chúng tôi cũng không thể nghĩ ra, nên đành phải tạm thời gác nó sang một bên.
Cuối cùng chúng tôi dựng lều ở một nơi khuất gió, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon trước khi lên đường.
“Lão Yên, ông có muốn trả lời điện báo không?” Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, tôi chợt nhớ tới chuyện này, vội hỏi lão Yên đang bên cạnh.
Lão Yên ừm một tiếng: “Nhìn thời gian chắc cũng sắp đến giờ rồi.”
Lần này ông ấy không tránh mặt chúng tôi mà thẳng thắn lấy bộ đàm và máy phát tín hiệu từ trong túi ra, bấm một chuỗi tích tích tích, nói muốn hỏi xem đối phương có an toàn không.
Chỉ là sau khi lão Yên gửi tin nhắn vẫn không được đối phương phản hồi lại, khiến cho lông mày lão Yên không ngừng nhíu lại.
“Có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.” Lão Yên thở dài.
Tôi an ủi ông ấy, nói rằng cũng không chắc, có khi chỉ là do không nhận được tín hiệu thôi, ở cái nơi quỷ quái này việc không có tín hiệu là chuyện bình thường.
“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Lão Yên phiền muộn xua tay: “Mọi người nghỉ ngơi đi. Sáng mai xuất phát.”