Sau khi sờ soạng xung quanh, tôi phát hiện bên cạnh quan tài có một khối nhỏ nhô lên, tôi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy lập tức lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu đen từ trong ba lô và đứng cạnh tôi.
Tôi ấn vào chỗ nhô lên rồi nhanh chóng trốn sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, nắp quan tài chuyển động.
Tôi từ từ đẩy nắp quan tài ra, nó đập mạnh xuống đất gây ra một trận bụi mù mịt!
Đợi một lúc không thấy bất kỳ động tĩnh gì, lão Yên thở ra, nói đùa rằng có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, thứ tà ác nọ đã không còn nguy hiểm nữa.
Nhưng tôi lại không có thả lỏng, chỉ vào chiếc quan tài gỗ đen bên trong, nói chỗ này có chút kỳ lạ! Số lượng và độ sâu của những chiếc đinh trên quan tài không được bình thường cho lắm.
Thông thường trong đám tang sẽ sử dụng bảy chiếc đinh đóng quan, người xưa gọi là “đinh con cháu”, có thể giúp thế hệ con cháu thịnh vượng phát đạt. Mà phương pháp đóng bảy chiếc đinh này có chút đặc biệt, chính là chiếc “đinh con cháu” nằm ở giữa quan tài không thể đóng khít, bày tỏ về sau có người nối dõi, nhưng quan tài trước mặt lại dùng chín chiếc đinh đóng quan tài, hơn nữa chúng đều được đóng rất khít, chỉ còn sót lại vòng tròn của phần đầu đinh.
Đinh đóng quan tài còn gọi là Đinh Trấn Hồn, chín chiếc đinh chính là số lượng nhiều nhất có thể dùng, lại không có chiếc đinh con cháu, chứng tỏ mục đích của chiếc quan tài này là để trấn áp đồ vật bên trong.
“Còn mở không?” Tôi run rẩy liếc nhìn lão Yên.
“Mở!” Ông ấy nghiến răng nói: “Nhóm tiên phong của tôi làm sao mà chết? Tại sao trước khi chết bọn họ lại bò về phía quan tài? Tôi muốn tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, nến vẫn còn cháy.”
Vừa nói, ông ấy vừa đứng bên cạnh đưa máu chó mực cho tôi: “Lần này tôi sẽ mở nó ra. Vừa mở ra thì cậu lập tức hắt máu chó mực vào!”
Tôi gật đầu, cầm máu chó mực rồi chăm chú nhìn lão Yên.
Kỹ thuật của ông ấy rất cầu kỳ, cũng không sử dụng bất cứ dụng cụ nào, chỉ cần dùng hai đầu ngón tay gõ nhẹ là chiếc đinh sẽ nổi lên. Sau đó ông ấy lại kẹp lấy rồi rút chiếc đinh đó ra, tốc độ nhanh đến mức tôi phải trợn mắt há mồm.
Nhìn hành động của lão Yên và một số dấu hiệu trước đó, tôi nghĩ ông ấy hẳn là một Mô Kim hiệu úy, nhưng không biết so với cô Tứ đó thì thế nào?
Thứ mà Mô Kim hiệu úy am hiểu chính là kỹ năng thượng thừa, khi làm việc luôn coi trọng sự gọn gàng và đẹp mắt, vì vậy họ rất coi thường những tên trộm mộ có hành vi giống như kẻ cướp.
Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng nhà họ Lưu của chúng tôi cũng có liên quan đến môn phái của Mô Kim hiệu úy, nhưng sau khi đọc 《Tinh Quan Yếu Quyết》, tôi phát hiện lại không phải vậy.
Mặc dù tôi vẫn chưa cân nhắc qua, nhưng tôi biết rằng nếu một ngày nào đó mình học được toàn bộ cuốn sách này, tôi sẽ có thể kế thừa được danh hiệu “Hắc Linh Tinh Quan”.
Hắc Linh Tinh Quan cũng là một giáo phái liên quan đến mộ cổ, có nguồn gốc từ thời Thương Chu, nghe nói nó được sáng tạo bởi tướng quân Cơ Thành, người được chôn cất ở Tướng Quân Lĩnh, sớm hơn cả Mô Kim hiệu úy! Sự lợi hại của Hắc Linh Tinh Quan thậm chí còn có thể quan sát sao trời, xác định huyệt mộ, nghịch trời nhìn rồng.
Vừa mới nghĩ tới đây, lão Yên đã mở quan tài, tôi lập tức đổ máu chó mực trên tay vào trong, sau đó lập tức ngẩn người.
Cái gì cũng không có …
Chúng tôi đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, cũng chuẩn bị tinh thần cho việc sau khi mở quan tài lại có một cương thi khác xuất hiện, nhưng tình huống trước mắt lại khiến chúng tôi ngẩn người.
Cũng không thể nói là không có gì cả, vì dưới quan tài có một cái lỗ được khoan, rộng gần bằng một người. Tôi dùng đèn pin chiếu vào, thấy nó cũng không sâu lắm, chỉ khoảng hai mét, nhìn qua có vẻ như dẫn ra hướng khác.
“Sao lại như vậy?”
Lão Yên sờ sờ cằm, nói không có dấu hiệu nào cho thấy quan tài này bị mở ra từ bên ngoài, vậy cái xác kia đâu?
Rắn Độc hỏi có khi nào ngay từ đầu đã không có cái xác nào rồi không?
Tôi lắc đầu, nói thông thường có thể sử dụng quan tài đều là những người có thân phận quý tộc thời cổ đại, dù không có xác thì vẫn sẽ có đồ bồi táng, nhưng quan tài này lại trống rỗng, điều này không bình thường chút nào.