Năm cái xác trên mặt đất càng ghê tởm hơn, trong quá trình lão Yên lục lọi khó tránh khỏi sẽ phải đụng trúng những mụn nước trên người bọn họ, chất lỏng màu vàng chảy ra khắp mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo...
“Thứ này vậy mà lại có độc?” Tôi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu, nhưng lại không biết đó là thứ gì.
Rắn Độc nhìn sơ qua và nói nó rất giống với một loại nọc độc mà anh ta đã từng thấy trước đây, nhưng mà nọc độc đó là do côn trùng gây ra, trong hang động này rõ ràng không có con côn trùng nào cả.
“Chúng ta cứ xem qua trước đã.” Lão Yên cắt ngang cuộc thảo luận của chúng tôi, cầm trong tay một cuốn sổ màu đen đựng trong túi chống nước.
Chúng tôi đi tới nhìn, lão Yên mở cuốn sổ ra, chỉ thấy dòng chữ 'chuyến đi đến La Bố Bạc' được viết trên trang đầu tiên, có lẽ là dùng để ghi chép.
Lão Yên giải thích, mỗi lần bọn họ đi làm nhiệm vụ đều sẽ mang theo một cuốn sổ như vậy, dùng để viết ra một số chuyện quan trọng trên đường đi, một mặt dùng làm thông tin nghiên cứu khi trở về, mặt khác là nếu lỡ không may chết trong khi làm nhiệm vụ thì cũng có thể lưu lại một ít thông tin có giá trị cho những đồng đội tiếp theo.
Những trang đầu tiên của cuốn sổ không ghi lại điều gì có giá trị, có vẻ như bọn họ rất bình tĩnh khi mới vào La Bố Bạc, nhưng càng đi thì mọi chuyện càng trở nên không đúng ...
****
Những người này dọc đường đều rất an toàn, cho đến khi bọn họ tìm được một số dấu vết do Dư Thành Trạch để lại, người ghi chép còn rất kích động, nói bọn họ đang theo dõi Dư Thành Trạch, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc là tất cả sẽ cùng tiến vào cổ quốc Trường Dạ!
Những trang tiếp theo là quá trình theo dõi cụ thể, mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng người ghi chép lại cảm thấy Dư Thành Trạch rất kỳ lạ, dường như ông ta cố ý bị bọn họ theo dõi. Bởi vì rất nhiều lần do một số chuyện ngoài ý muốn mà họ để mất dấu đối phương, nhưng đối phương lại sẽ luôn đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn họ ...
“Bọn họ còn gặp phải một con cá quái lạ.” Lão Yên quay đầu lại, nheo mắt nói: “Xem ra đây quả thực là do Dư Thành Trạch giở trò quỷ.”
Tôi cười lạnh: “Xem ra ông ta cố ý muốn giết chết chúng ta!”
Lão Yên liếc tôi một cái, nói cái mà ông ấy quan tâm chính là nhóm tiên phong này cũng chạy tới hang động này giống như chúng ta, vậy tại sao cuối cùng một người cũng không thể trốn thoát?
“Đúng đó, theo lý mà nói thì ngay cả trên đường đi bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm nào.” Đội trưởng Trần gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía quan tài, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Cái quan tài này không ổn lắm.”
Lão Yên cất cuốn sổ đi, nghĩ ngợi một lúc rồi cau mày lại.
Tôi nhìn quanh, cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào, cuối cùng đành quyết định mở quan tài ra nhìn xem.
“Mở quan tài?”
Đội trưởng Trần phản ứng rất lớn, liên tục lắc đầu nói không được, lỡ như lại nhảy ra một con cương thi, chỗ này lại không có đường lui, vậy không phải chúng ta tiêu đời rồi sao.
“Đội trưởng Trần nói đúng đó, cái thứ nguy hiểm mà trước đó mấy người nhắc đến có thể đang bị phong ấn ở bên trong.” Rắn Độc lạnh nhạt nói.
Tôi mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, bên trong quan tài còn có một lớp nữa, đây mới là nơi đặt người đã khuất. Chỉ mở một lớp thôi thì không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, nói như vậy cùng lắm chỉ là để an ủi mọi người mà thôi
Lão Yên bảo tôi đợi một chút, sau đó lấy từ trong túi ra một cây nến, thắp sáng rồi đặt ở góc đông nam của cung điện, đợi khoảng một phút mới gật đầu với tôi.
Tôi bị ông ấy làm cho sửng sốt, đây không phải là kỹ năng của Mô Kim hiệu úy sao? Nhưng khi nghĩ đến biểu hiện của lão Yên dọc trên đường đi, tôi cũng lập tức bình thường trở lại.
Tôi đưa tay sờ xung quanh quan tài, mấy quan tài như này đều sẽ có cơ quan, sau khi đặt quan tài vào sẽ kích hoạt cơ quan niêm phong quan tài lại, đây cũng là một biện pháp ngăn chặn những kẻ trộm mộ. Một chiếc quan tài có cơ quan thông minh thậm chí còn có thể quét sạch cả một băng nhóm trộm mộ..