“Thật sự có ích.” Rắn Độc lẩm bẩm.
Tôi không nhìn thấy tình hình ở phía sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, dường như nó càng ngày càng gần, tôi đổ mồ hôi lạnh, nói: “Không phải nói có ích sao? Sao nó còn đi về hướng này?”
Rắn Độc nói tốc độ của nó đúng là đã chậm lại, chắc là đang cố kỵ điều gì đó.
Con quái vật càng lúc càng đến gần, Rắn Độc cũng rải cát đỏ mấy lần, nhưng chỉ có thể khiến tốc độ của nó giảm đi một chút, đã sắp sửa tiếp cận được chúng tôi.
Cũng may là cửa đá lần này không khó mở, ngay lúc quái vật chuẩn bị lao tới, lão Yên vẫy vẫy tay, sau đó cùng với đội trưởng Trần đi vào trước.
Rắn Độc một tay rải cát đỏ, tay còn lại kéo tôi lao vào cửa đá.
Tôi và Rắn Độc đóng mạnh cánh cửa đá lại, cuối cùng cũng chặn được con quái vật ở bên ngoài trước khi nó vồ lấy chúng tôi.
Rầm rầm rầm!
Nó đập mạnh vào cánh cửa đá, chúng tôi hồi hộp chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy tiếng nó rời đi theo hướng ngược lại.
“Ha ...” Cuối cùng tôi cũng thả lỏng người mà dựa vào cánh cửa đá thở dốc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi mới hỏi họ vừa rồi đã ở đâu? Tại sao tôi hét quá trời mà vẫn không có ai đáp lại?
Lão Yên vỗ vỗ vai tôi, nói thằng nhóc nhà cậu cũng thật may mắn, vừa rồi cậu bị thi khí ảnh hưởng, cơ bản không hề phát ra chút tiếng động nào, chúng tôi tìm cậu trong bóng tối rất lâu, cũng may cuối cùng cậu đã nói được một câu, nếu không cho dù cậu bị cái thứ kia ăn chỉ còn lại xương thì cũng sẽ chẳng có ai biết.
Nghe xong lời này, tôi không khỏi có chút sợ hãi, lão Yên lại cười ha hả, nói: “Sau lưng cậu có thứ mà cô Tứ xăm lên, mấy thứ tầm thường thật sự không giết được cậu đâu!”
Lúc này tôi mới nhận ra ông ấy vừa dọa tôi, sở dĩ tôi có thể hét lên có lẽ là do con quái vật cắn rách quần áo của tôi, từ đó để lộ hình xăm Cửu Long, khiến ảnh hưởng của thi khí đối với tôi bớt nghiêm trọng hơn.
“Thế mà lại có ánh sáng?”
Nghỉ ngơi được một lúc, tôi nhận ra hoàn cảnh mình đang ở rất khác so với lúc trước, không giống với hang động tối tăm trước đó, lối đi này không chỉ rộng rãi mà còn có những ngọn đèn dầu treo trên vách đá xung quanh, khiến toàn bộ hang động trở nên sáng như ban ngày vậy.
Rắn Độc tò mò ghé vào ngọn đèn dầu ngửi một chút, kế tiếp liền nhăn mũi, nói sao cái thứ này lại có mùi hăng thế?
Tôi kéo anh ta ra: “Đừng có bạ cái gì cũng tò mò được không.”
Rắn Độc kỳ quái hỏi tôi tại sao, tôi chỉ chỉ vào ngọn đèn dầu, nói rằng loại dầu thường đốt ở những nơi như thế này rất có khả năng là dầu xác (*) …
(*) Dầu xác: dầu được chế tạo từ mỡ của xác chết.
Không ngờ sau khi tôi nói xong, đôi mắt của Rắn Độc sáng lên, nói mình vẫn luôn nghiên cứu các loại đồ vật có độc, trước đây đã nghe đồn về thi du nhưng lại chưa từng nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một bình nước nhỏ uống cạn, sau đó cẩn thận đổ thi du từ ngọn đèn dầu vào.
Chúng tôi nhìn hành động của anh ta mà không biết phải nói gì, cũng may anh ta chỉ đổ một chút rồi dừng lại.
“Đi thôi.” Lão Yên thấy anh ta đổ xong rồi mới vẫy tay.
Con đường này không dài, chỉ khoảng mười mét, cuối cùng là một cánh cửa đá rộng hơn so với cái phía sau chúng tôi, trên đó còn có khắc chữ.
Lão Yên nhìn sơ qua, nói đây đúng là chữ viết của cổ quốc Trường Dạ, nhưng mà ông ấy cũng không giải mã được, chỉ có thể lờ mờ hiểu được hai chữ “cấm”, “mộ”.
Ông ấy lấy máy ảnh ra chụp toàn bộ cánh cửa đá, sau đó duỗi hai ngón tay ấn vào mép cửa đá, “Rầm” một tiếng, cánh cửa đá trước mặt từ từ chìm xuống mặt đất, lộ ra một tòa cung điện to lớn tạo thành từ đá nham thạch được mài giũa ...
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy và hỏi sao ông ấy lại biết được cơ quan của cánh cổng đá này? Lão Yên mỉm cười, nói ông ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều loại cổng đá như thế này, thông thường bên ngoài đều bố trí vô số tầng phòng thủ, nhưng ở tầng cuối cùng thì lại rất đơn giản.